Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 55: Nam thần quá phúc hắc



Đôi mắt từng vì Tô Yên mà sáng rực, bây giờ lại bao trùm một tầng băng, hoàn toàn đóng băng trái tim mình ——

"Tô Yên!"

Anh bỗng nhiên há miệng, thanh âm giống như gió rền, có vẻ sắc bén lại hung ác nham hiểm.

"Tôi muốn chính miệng em nói với tôi, em đang đùa giỡn tôi?!"

【 Đinh! Sinh mệnh mục tiêu xuất hiện dao động! 】

Tô Yên cong môi, con ngươi xinh đẹp tràn ngập sương mù, người thấy không rõ.

"Anh trai?"

Hùng Bội Lan trừng mắt liếc nhìn Kỷ Vô Trần, nắm chặt di động vội vàng dặn, "Yên Yên, hiện giờ Kỷ Vô Trần đang ở trong tay chúng ta, chuyện này con đừng quan tâm, cứ đi học như bình thường là được! Một khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không chỉ có mẹ không sống được, Kỷ Thành cũng sẽ không buông tha cho con! Có hiểu không?"

Tô Yên như bị dọa, hơn nửa ngày không nói gì.

Sau một lúc lâu, cô mới ngây ngẩn nói: "Con, con biết rồi, mẹ. . . "

"Tô Yên!!"

Mắt Kỷ Vô Trần đỏ ngầu, bên trong lửa giận thiêu đốt ngập trời, như là muốn đốt cháy hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Trái tim Tô Yên đập mạnh, thiếu chút nữa đã mềm lòng.

"Ha, mau nhìn xem, thằng nhãi thối này rõ ràng là mày thích con gái người ta!" Hàn Dũng trào phúng cười, hai tay chống nạnh đá Kỷ Vô Trần.

Kỷ Vô Trần khép mắt, áp lực vô hình quanh thân dày đặc hơn.

"Được rồi, nếu nó muốn biết, để con gái bảo bối của bà nói cho nó, cũng cho nó hiểu được, " Hàn Dũng ác độc, ông ta cảm thấy, tra tấn lòng người, sảng khoái hơn nhiều so với tra tấn thân thể.

Bây giờ cả người ông ta vui sướng đến nỗi lỗ chân lông đều mở ra .

Di động đưa tới bên tai Kỷ Vô Trần, Tô Yên nghe tiếng thở dốc của anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trào phúng nói: "Vì sao còn muốn tự rước lấy nhục hả Kỷ Vô Trần? Tôi tưởng lúc trước anh đã nghe được, không ngờ anh ngu xuẩn như vậy ~ được rồi, như mẹ tôi đã nói, ở bên cạnh anh, chẳng khác nào chiếm được Kỷ gia, cớ sao mà tôi không làm? Hơn nữa, kẻ điên giống như anh, có năng lực phương diện kia không còn không biết đâu ~ đến lúc đó tôi cầm được tiền của anh rồi, không phải muốn chơi thế nào thì chơi như thế hay sao?"

"Đây không phải sự thật!"

Kỷ Vô Trần thở gấp, dây thừng thô rát thắt chặt vào da thịt anh, miệng vết thương mơ hồ có máu chảy ra.

"Em gạt tôi ——"

Anh cố chấp nhìn một chỗ trong hư không, tựa hồ có thể xuyên thấu qua di động, nhìn thấy biểu tình của Tô Yên.

Tô Yên khép mắt, xung quanh im ắng.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của người bên ngoài đối với cô, nhưng Tô Yên không quan tâm.

Cô khẽ mở cánh môi, "Nếu anh một hai cho là như vậy, cũng không phải không thể. Chỉ là hiện tại, anh đối với tôi mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng—— cho nên, lần trò chuyện này, cứ xem như là chia tay đi?"

Kỷ Vô Trần nhắm mắt lại, quả nhiên, hậu quả của việc tin tưởng người khác đổi lấy chính là vạn kiếp bất phục.

Người nọ cố ý vươn một bàn tay, Kỷ Vô Trần tưởng rằng cô muốn kéo mình ra khỏi vực sâu. Lại không ngờ, anh chỉ là món đồ chơi trong tay cô, cô cầm cười nghiền ngẫm, nhìn anh chật vật giãy giụa, thấy hết thú vị liền buông tay.

Sau đó nhìn thấy anh rơi mạnh xuống đáy vực, thịt nát xương tan!

"Tô Yên, bây giờ em nói cho tôi vẫn kịp", Mắt Kỷ Vô Trần tràn đầy tơ máu, anh bướng bỉnh nói: "Chỉ cần em nói em gạt tôi, tôi sẽ tin! Con mẹ nó em đừng ngớ ngẩn, nếu nếu tôi không chết, em có biết kết cục của em sẽ——"

Đương nhiên cô biết, chỉ là cô cũng rất bất đắc dĩ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.