Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 79: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh



Tuy rằng Tạ Phỉ cũng không biểu hiện sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng nhìn vào đôi mắt bình thản lạnh nhạt của anh, cùng với chủ động hỏi Tô Yên có cần sự giúp đỡ không, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.

"Tạ tiên sinh có quen luật sư sao?"

Tô Yên cũng không lập tức từ chối, trên thực tế cô cũng đang cần đến.

Vương Mẫn đã sử dụng tài nguyên tốt nhất mà chị có trong tay, hơn nữa địa vị hiện nay của chị trong công ty rất xấu hổ. Chắc chắn không thể quen biết luật sư cao cấp được như Tạ Phỉ.

"Ừm, anh ấy là bạn tôi."

Tạ Phỉ hơi gật đầu, nhìn biểu tình vui sướng của cô gái trước mặt mình.

Cuối cùng cũng không phải là sự bình thản bất biến nữa, Tạ Phỉ hơi cong môi.

"Nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu cho hai người gặp nhau."

"Được chứ——"

Giây trước Tô Yên vừa mới đồng ý, giây sau biểu tình liền cứng đờ, cô không nhịn được mà cắn môi dưới của mình, hận không thể quăng cho mình một cái tát.

Giờ cô một nghèo, hai trắng tay, lấy đâu ra tiền mời luật sư?

Có thể được Tạ Phỉ tin tưởng thì chắc chắn là tinh anh trong tinh anh, tiền thuê tuyệt đối không thấp.

Giờ chỉ sợ có bán cô đi cũng không trả nổi tiền thuê luật sư.

"Sao vậy?"

Tạ Phỉ nhướng mày, nhìn gương mặt nhỏ thầm ảo não của cô.

Tô Yên mím môi, "Cảm ơn anh, chỉ là giờ tôi... cũng không còn nhiều tiền, không chừng cũng không trả nổi tiền thuê luật sư, thôi thì để qua một thời gian nữa đi."

Tạ Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới, đáp án mà anh chờ lại là như thế.

Không trả nổi tiền thuê luật sư?

Nghĩ đến cô cũng đã từng trên đỉnh cao danh vọng, trong giới giải trí là nữ minh tinh được mọi người săn đón.

Sao giờ lại nghèo đến như vậy?

Tô Yên biết Tạ Phỉ đang suy nghĩ điều gì, cô giải thích nói: "Sau khi chuyện kia xảy ra, đa số tiền của tôi đều dùng để bồi thường." Hơn nữa còn bị công ty đóng băng, căn bản là không có nguồn thu nhập.

Tiền có thể đủ cho cô ăn hai năm đã không dễ dàng.

Nghe được lời này, Tạ Phỉ lại nhìn cô nhiều hơn.

Thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt của Tô Yên, ước chừng cao hơn cô một cái đầu, Tô Yên chỉ cao đến vai của anh.

Vốn dĩ một trong những ưu thế của cô là chiều cao, hiện tại đứng trước mặt của Tạ Phỉ lại chỉ thấy cô càng trở nên nhỏ xinh hơn nhiều.

Tô Yên cũng không cảm thấy chuyện này có gì không thể nói, biểu tình của cô thản nhiên, không có một chút tự ti hay chột dạ nào.

Tự nhiên Tạ Phỉ lại tin, cô gái trước mặt mình tuyệt đối không giống với những lời đồn thổi trên mạng rằng cô có cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn, bê bối.

"Không sao, tôi cho cô mượn——"

Một câu này vừa phun ra khỏi miệng.

Cả hai người đều đồng thời ngẩn ra.

Tô Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng giao nhau.

Hai người vốn chỉ là hai người xa lạ có duyên gặp mặt vài lần, giờ khắc này, dường như có một sự thay đổi.

Nhưng thật mau, Tô Yên liền lắc đầu từ chối.

"Không cần đâu, tôi vẫn nên nỗ lực một chút."

"Dựa vào vai diễn lần này của cô?" Tạ Phỉ nhướng mày: "Thứ cho tôi nói thẳng, lấy mức phí tiêu chuẩn mà cậu ấy thu, sợ là dù cô đóng một ngàn vai diễn như thế cũng không trả nổi."

Tô Yên: "..."

Lời này đủ thẳng nha.

"Cảm ơn, để tôi suy nghĩ đã."

Tô Yên nhẹ nhàng mỉm cười, rất nhanh tạm biệt với Tạ Phỉ.

Nhìn cô rời đi dứt khoát, không có chút luyến tiếc nào, Tạ Phỉ nhíu mày.

Anh tự nhận mình không phải là người dễ xúc động, thậm chí cũng không phải người có lòng tốt quá nhiều.

Cũng không biết là vì sao, từ khi nhìn ánh mắt của cô gái này lần đầu tiên, anh liền có cảm giác khác lạ.

Cho đến giờ, cảm giác không thể hiểu đó lại thúc đẩy anh nói ra lời kia.

Muốn mời luật sư giúp cô, còn muốn bỏ tiền——

Kết quả bị người ta từ chối?

Tạ Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, anh bị sao vậy?

Chắc là không muốn để em gái mình buồn đi.

Tạ Phỉ tự tìm một lý do cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.