Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 81: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh



Chẳng lẽ, đúng như Mạnh Thanh Vũ trêu chọc, Tạ Phỉ coi trọng A Yên nhà chị?

Không được không được ——

Chị tuyệt đối không đồng ý!

Fan girl của Tạ Phỉ có thể so với hồng thủy mãnh thú, A Yên nhà chị cuối cùng cũng mới đi ra khỏi bóng ma, không thể vì bạo lực mạng, lại rơi vào lần nữa.

Tô Yên được nhân viên phục vụ đưa vào, liếc mắt một cái liền thấy được chỗ ngồi ở cửa sổ, người bên cạnh Mạnh Thanh Vũ——

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơmi thuần trắng, không đeo cà vạt, cổ áo mở hai cúc, lộ ra yết hầu cùng cần cổ thon dài gợi cảm.

Bàn tay anh thon dài khớp xương rõ ràng tùy ý đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ theo tiếng đàn.

Diện mạo xuất chúng, khí chất cấm dục.

Giống như trích tiên.

"Sao lại là anh——?"

Tô Yên đứng ở cửa, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp được Tạ Phỉ.

Còn có, người đàn ông bên cạnh anh——

Đây chắc là luật sư lần trước Tạ Phỉ giới thiệu cho cô? Không phải cô đã từ chối rồi sao?

Cô lại nhìn về phía Vương Mẫn, mới xác định được bản thân không đến nhầm chỗ.

Tạ Phỉ nhìn ra cô ngạc nhiên, tâm tình cực tốt.

Anh cong môi, lãnh đạm hỏi lại: "Tôi không thể tới?"

"Tôi..." Tô Yên cứng họng.

Vương Mẫn thấy thế, vội vàng kéo Tô Yên ngồi xuống.

"A Yên tới rồi, ngồi xuống trước đã!"

Tuy chị không biết vì sao Tạ Phỉ muốn giúp Tô Yên, nhưng nếu Mạnh Thanh Vũ giúp Tô Yên thưa kiện, tuyệt đối chính là làm ít công to.

Đó chính là Mạnh Thanh Vũ, chuyên môn xử lý những vụ xâm phạm danh dự, từ khi bắt đầu trở thành luật sư, chưa từng thất bại.

Có thể nói là thiên tài trong giới luật sư.

Ít nhiều minh tinh muốn tìm Mạnh Thanh Vũ làm luật sư của mình, đều không được chấp nhận.

Ai mà biết, kỳ thật Mạnh Thanh Vũ là bạn tốt của Tạ Phỉ, quan hệ hai người còn rất tốt đấy?

"Xin chào mỹ nữ, tôi là Mạnh Thanh Vũ."

Mạnh Thanh Vũ nhìn thấy Tô Yên, tức khắc mặt mày hớn hở, đứng lên bắt tay Tô Yên.

"Xin chào, tôi là Tô Yên."

Tạ Phỉ nhìn chằm chằm tay đang nắm chặt của hai người kia, nhàn nhạt giơ tay, nói với cô gái đánh đàn phía sau.

"Phiền cô đi ra ngoài, chúng tôi có việc muốn nói."

Đối phương gật đầu, ôm đàn nhẹ nhàng rời đi.

Mạnh Thanh Vũ liếc Tạ Phỉ một cái, trong ánh mắt tràn đầy trêu chọc.

Anh ta thu tay, ngồi xuống.

"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, Tô tiểu thư, chuyện của cô lúc trước tôi đã hiểu không ít. Cũng biết rõ yêu cầu hiện tại của cô là gì, như vậy tiếp theo tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề, mong Tô tiểu thư có thể thành thật trả lời."

Nói tới công việc, dáng vẻ không đứng đắn của Mạnh Thanh Vũ lập tức biến mất không dấu vết.

Tô Yên gật đầu, rồi lại cười nói: "Nhưng có thể tôi không nhận nổi ý tốt của Mạnh tiên sinh, tôi..."

"Không có tiền đúng không?"

Tô Yên còn chưa nói xong, Mạnh Thanh Vũ liền cắt ngang.

Hắn ném cho Tô Yên một ánh mắt, cười tủm tỉm nói: "Không vấn đề, có thể thưa kiện giúp mỹ nữ, tôi không thu tiền."

Tô Yên: "..."

Tạ Phỉ ngồi thẳng lên, ngón tay không chút để ý vuốt ve ly trà, thần sắc nhàn nhạt.

"Nói nhiều câu vô nghĩa như vậy làm gì? Tiền của cô ấy, tôi bỏ."

Tô Yên: "..."

"Ồ!"

Mạnh Thanh Vũ cười nhe răng trợn mắt, anh ta uống một ngụm trà. Không chút khách khí hỏi, "Hai người có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà cậu trả tiền cho cô ấy, không phải cậu giống tôi, thấy mỹ nữ —— ô ô ——"

Lời còn chưa dứt, Tạ Phỉ bình tĩnh lấy một miếng điểm tâm, nhét vào miệng Mạnh Thanh Vũ.

Rồi sau đó nói với Tô Yên: "Tiền coi như cô mượn tôi, đừng vội từ chối. Tôi chỉ không hy vọng sau khi A Anh thi xong biết chuyện này thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.