Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 86: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh



Giọng điệu Tạ Phỉ đầy thản nhiên, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai ấy là dáng vẻ nghiêm túc thật sự.

Nụ cười trên mặt Ôn Ngọc cứng đờ.

Vương Sùng ngượng ngùng nói: "Không cần, không cần, bộ phim của chúng ta sớm đã có đủ kinh phí, không cần thiết phải giảm bớt thù lao của cậu đâu, trước kia là do tôi bận quá không để ý tới, còn có các cậu nữa, sao có thể để cho phụ nữ làm công việc nặng nhọc này? Quả thật là xứng đáng cả đời không có bạn gái! Sao không lấy Tạ Phỉ làm gương vậy hả?"

Mọi người: "..."

Chúng tôi nói này đạo diễn, nếu chúng tôi lấy Tạ ảnh đế làm gương sẽ càng khó tìm được bạn gái hơn hơn.

Người này như một vật cách phụ nữ (*) vậy.

(*) Thay từ điện bằng phụ nữ, vật cách điện thành vật cách phụ nữ.

Phụ nữ muốn leo lên giường anh nhiều như lông trâu vậy, nhưng mà người anh muốn ngủ——

Haiz... hẳn là đời này người đó cũng không có cơ hội xuất hiện nữa.

Nhân viên phim trường vội vàng hùa theo lời Vương Sùng, sôi nổi tìm bậc thang để bước xuống.

Ôn Ngọc cũng biết nghe lời, cười đi tới, vô cùng chân thành cúi người, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi lão sư Tô, là trợ lý của tôi không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy xin lỗi chị."

Tô Yên nghiêng người, lộ ra Từ Tiểu Bình đang đứng bên cạnh cô.

Trên mặt cô nở nụ cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt.

"Tôi sao dám đảm nhận cái danh lão sư này, tôi không sao rồi. Nhưng mà trợ lý của cô lại đụng vào người bạn nhỏ này, tôi nghĩ, cô ta có nên đích thân đến xin lỗi không?"

"Cô ——"

Trợ lý Đặng Văn tức không chịu được, cô ta cắn răng, trong lòng cũng hiểu rõ đây không phải lúc làm lớn chuyện, chỉ có thể oán hận nói: "Xin lỗi được chưa?"

"Không được."

Từ Tiểu Bình vừa muốn há miệng nói không sao, cùng lắm cô cũng chỉ là một cô trợ lý nhỏ mà thôi, nào dám nói có sao.

Dù cho có oan ức thì biết làm gì đây? Có cắn nát răng cũng chỉ có thể nuốt hết vào bụng mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, cô còn chưa kịp há mồm, đã nghe được lời từ chối của Tô Yên đứng cạnh.

"Tại sao chứ? Tôi xin lỗi rồi!" Đặng Văn mím môi.

"Tôi tin rằng tất cả mọi người ở đây không một ai nhìn thấy được một chút thành ý nào từ lời xin lỗi của cô. Hơn nữa, tôi cũng ở đây, lúc đó lời nói của cô cũng là: Tránh ra, không thấy đang chắn đường sao? Sau đó liền cố ý đụng vào chúng tôi." Tô Yên khó hiểu nhìn cô ta, hỏi: "Là tôi hay người bạn nhỏ này từng có xích mích với cô hay sao? Nếu là vì chuyện của tôi khiến cô thấy chán ghét, cũng không có gì đáng trách, nhưng cô ấy vô tội, tóm lại cô thiếu cô ấy một lời xin lỗi chân thành."

Từ Tiểu Bình nghe trong lời nói của Tô Yên xuất hiện cụm từ 'người bạn nhỏ' mấy lần.

Gương mặt không nhịn được mà ửng hồng, không hiểu sao cô cảm thấy rõ ràng Tô Yên cũng không lớn hơn cô mấy tuổi.

Nhưng mà sự bảo vệ của cô, tư thế vững chãi lại rất thuyết phục, khiến cho người khác chỉ cần nhìn cô liền cảm thấy thật ấm áp, cảm giác bản thân được trân trọng, được bảo hộ.

"Tô tiểu thư..." Vành mắt Từ Tiểu Bình đỏ lên, cô nhỏ giọng gọi Tô Yên.

Cô biết Tô Yên muốn đòi lại công bằng cho cô, nhưng mà, địa vị hiện tại của Ôn Ngọc đã sớm khác xa trước kia, Tô Yên sao mà đấu lại nổi cô ta?

Ở trong đoàn phim này, thời gian phía sau còn dài, đến lúc đó nếu như mỗi ngày đều bị gây khó dễ, cuộc sống sẽ rất khổ sở.

Dù sao cô cũng chỉ là một người qua đường vô hình mà thôi, sẽ không ai chú ý tới cô.

Cô không muốn gây rắc rối cho Tô Yên, để cô ấy bị người ta nhắm vào.

Khi Tô Yên nói chuyện, giọng điệu rất ôn hòa, không gây cho người khác cảm giác áp bức, dọa người.

Bị đôi mắt ôn hòa của Tô Yên nhìn, khiến Đặng Văn còn chưa kịp há mồm đã bắt đầu tự cảm thấy chột dạ.

Không sai, là do cô ta cố ý.

"Đặng Văn! Sao em lại làm vậy?"

Ôn Ngọc thấy tình hình không ổn, lập tức nhíu mày, không đồng tình chất vấn Đặng Văn.

"Chị Ngọc, em..."

Đặng Văn nhịn không được cảm thấy oan ức, những gì mà cô ta làm không phải là để xả giận cho Ôn Ngọc hay sao?

Không phải Ôn Ngọc ghét nhất là người khác so sánh mình với Tô Yên sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.