Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 91: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh



Vương Sùng tức đến bật cười.

"Vậy bây giờ phải trách khí thế Tạ Phỉ quá mạnh, doạ cô sao?"

Vì vậy, nếu cô không phải kim cương, thì đừng làm đồ sứ.

Lúc trước, khi cha Ôn Ngọc - người đã lui về hậu trường từ lâu, tìm đến ông ta và khuyên can mãi, mới cầu được ông ta xem xét giao tình ngày xưa mà suy nghĩ về Ôn Ngọc.

Sau đó, Vương Sùng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Tác phong đạo diễn ngày thường của ông ta rất hung hãn, nếu hơi khó chịu một chút đã chửi ầm lên. Đối lập với hiện tại, đã là lưu tình rất nhiều với Ôn Ngọc rồi.

Hơn nữa ông ta và cha Ôn Ngọc cũng không phải là bạn bè đặc biệt tốt gì, Ôn Ngọc biết rõ mình đã chọc cho Vương Sùng cực kỳ tức giận, có lẽ sau này ông ta sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt.

"Không không không, là lỗi của tôi, xin lỗi đạo diễn Vương... Ông có thể cho tôi thêm chút thời gian để tìm lại trạng thái được không ạ? Tôi... Nếu không nhờ thầy Tạ diễn thử cùng tôi? Có được không? "

Ôn Ngọc đáng thương nhìn Tạ Phỉ, chắp tay vào nhau ở trước ngực.

Cô ta vừa mới ngồi dậy từ bồn tắm, quần áo đang mặc ướt sũng bám dính vào người, vẽ lên đường cong cơ thể mảnh mai, gãi đúng chỗ ngứa.

Đôi mắt những người đàn ông khác nhìn thẳng vào cô.

Chỉ có duy nhất Tạ Phỉ, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ thờ ơ nói: "Cảm giác đã không đúng, dù có diễn thử một trăm lần cũng vô dụng. Đây là vấn đề tâm lý, tự cô đi khắc phục đi..."

Đây là một sự từ chối tàn nhẫn, không chút lưu tình.

Tô Yên chống cằm, ngồi cách Vương Sùng không xa, Từ Tiểu Bình ngồi xổm bên cạnh cô, từ khi Tô Yên ra mặt giúp cô, thì cô đặc biệt trở nên thân thiết cùng với Tô Yên.

Hoàn toàn là một cái đuôi nhỏ của cô, chỉ cần không có việc gì làm, cô ấy sẽ ngồi xổm bên cạnh và xem cùng Tô Yên.

"Được, được rồi..."

Giọng nói của Ôn Ngọc có chút nghẹn ngào, tủi thân suýt khóc.

Kể từ khi cô ta trở nên nổi tiếng, còn có ai dám bắt nạt cô ta chứ.

Bây giờ từng người từng người một, tất cả đều không coi trọng cô ta!

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, rưng rưng nước mắt, bỗng nhìn thẳng vào Tô Yên, ​​liền nảy ra một chủ ý.

Tô Yên bị Ôn Ngọc nhìn, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác bị theo dõi.

Quả nhiên ——

Giây tiếp theo, Ôn Ngọc liền chỉ vào cô, nói với Vương Sùng một cách đáng thương: "Đạo diễn Vương, là tôi quá ngu ngốc, tôi có thể nhờ cô Tô diễn thử một lần giúp tôi được không? Chị ấy là tiền bối, kỹ năng diễn xuất nhất định sẽ tốt hơn tôi nữa. Có lẽ khi xem cô ấy diễn một lần, tôi sẽ tìm lại được cảm giác?"

Vương Sùng nhíu mày, trong mắt hiện lên tia giãy giụa.

Nhưng ông ta thực sự cũng có chút tâm tư, đó chính là lúc trước khi Tô Yên thử vai, ánh mắt của cô quá kinh diễm.

Đến bây giờ ông ta vẫn nhớ mãi không quên, lâu lâu ông ta sẽ lấy đoạn phim đó ra xem lại.

Tất nhiên ——

Đó chỉ là loại thái độ thưởng thức và đánh giá, chứ không phải kiểu người có ý đố xấu xa.

Tuổi ông ấy cũng đã cao, tâm tư của ông ta cũng không bẩn thỉu đến vậy!

Từ Tiểu Bình trừng mắt, bất mãn nói: "Mẹ nó, cô ta có ý gì? Chị, chị đừng đồng ý nha! Cô ta đang cố tình kéo chị xuống nước để cùng xấu hổ đó!"

Đối diễn với Tạ ảnh đế, ai có thể làm được?

Vừa dứt lời, đã bị gõ vào đầu một cái.

"Ây da!" Từ Tiểu Bình tủi thân ôm đầu.

Tô Yên không tán đồng gõ vào đầu cô, "Con gái không được nói tục."

"Được thôi..."

"Có thể không đạo diễn Vương?" Ôn Ngọc nhỏ giọng xin xỏ.

Vương Sùng liếc mắt nhìn Tô Yên, sau đó lại nhìn Tạ Phỉ, cuối cùng tâm tư cũng chiến thắng lý trí.

Ông ta gật đầu, hỏi Tạ Phỉ: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi cũng không có vấn đề gì."

Tạ Phỉ thờ ơ nói, anh liếc nhìn qua Tô Yên, nhưng cô lại không nhìn anh.

Đôi mắt anh bình tĩnh, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

"Tô Yên, cô xem có được không? Nếu cô không muốn thử cũng không sao."

Đây cũng không phải vai diễn của cô, không thể vì giờ cô đã ngã xuống đáy vực mà không cho cô sự tôn trọng cô xứng đáng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.