Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 93: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh



Có gì đó lạnh buốt chạm vào cằm của cô.

Tô Yên đột nhiên vươn đầu lưỡi đỏ tươi, ngả ngớn liếm khoé môi.

Một tiếng nước bắn tung toé, Tô Yên bỗng vươn cánh tay trắng như tuyết dính đầy nước từ bồn tắm ra, nhẹ nhàng giữ chặt cà vạt của người đàn ông, lôi kéo anh tới gần.

"Tiên sinh, anh có biết đây là đâu không?"

Khuôn mặt Tạ Phỉ che khuất dưới vành mũ, đôi mắt hứng thú lập lòe giữa hai hàng lông mày.

Anh chạm vào thân súng, nói: "Một nơi để mua vui cầu hoan? Người đẹp, cẩn thận lau súng cướp cò ——"

"Điều đó ——"

Tô Yên lẩm bẩm, hàng mi dày ướŧ áŧ, lộ ra đôi con ngươi mê ly.

Cô tùy ý cười, giọng điệu như tiếng thỏ thẻ nhẹ nhàng nhất giữa những cặp tình nhân, "Tôi đúng là ước còn không được ~"

Dứt lời, cô không màng tất cả, trực tiếp kéo người đàn ông xuống.

Hai người mặt đối mặt, hô hấp sát gần nhau.

Thân thể Tạ Phỉ cứng đờ một chút, không phải là vì chán ghét, mà là không biết nên làm gì khi đối mặt với Tô Yên đang không ngừng phát ra sự nữ tính quyến rũ.

Và ——

Ẩn ẩn, có một chút khó chịu.

Như thể vẻ đẹp của cô, không nên để quá nhiều người nhìn thấy.

Nhưng, ai có thể giấu được?

Tạ Phỉ không thể hiểu được.

Vẻ mặt của Ôn Ngọc đã rất khó coi, cô ta cắn môi, lập tức muốn kêu dừng lại.

Khó trách, khó trách vừa rồi Tô Yên nói cảm ơn với cô ta!

Đây không phải là cô ta hoàn toàn trao cơ hội vào tay Tô Yên sao?

Diễn viên gạo cội ở đây nhiều như vậy, với kỹ thuật diễn của Tô Yên, người có mắt đều có thể nhìn ra.

Theo tự nhiên, cô như sinh ra để dành cho nhân vật ca nữ này, Hạ Lan ——

Mị hoặc từ tận xương cốt, ngay cả tiếng nói, đều mang đến cho người ta cảm giác tê dại lười biếng quyến rũ.

Ngón tay Tạ Phỉ xẹt qua cằm của cô, mang theo một chút lưu luyến cùng hoài niệm.

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động của đội tìm kiếm.

Hạ Lan lại không nhanh không chậm, mang theo vẻ khiêu khích.

Một ngón tay ngọc mảnh khảnh, chỉ vào bồn tắm.

"Tiên sinh, sợ là nơi này của tôi không nhiều chỗ trốn lắm, chỉ có một chỗ này, anh suy nghĩ xem sao?"

Hô hấp của tất cả những người đàn ông có mặt đều cứng lại.

Những lời này, bất kể là nói với ai, e rằng người đó sẽ gấp không chờ nổi mà đồng ý.

Tạ Phỉ liếm cánh môi hơi khô khốc, môi mỏng tràn ra ý cười nhẹ nhàng.

"Vậy thì đắc tội rồi ——"

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.

Bởi vì lẩn trốn, cho nên Tạ Phỉ cũng không cởϊ qυầи áo của mình.

Anh dứt khoát bước vào bồn tắm, bồn tắm đặc biệt được đặt làm, rất lớn, cũng đủ chứa ba đến bốn người ngồi.

"Rầm ——"

Cửa bị mở toang ra, tiếng bước chân lộn xộn tới gần.

Tô Yên yêu kiều hét lên, tay kéo khăn tắm xuống.

Che lại gần hết cơ thể, đôi chân thon dài thẳng tắp hơi cong lên, cánh tay dài tùy ý khuỵ xuống ở thành bồn tắm bên cạnh.

Những chiếc móng tay màu đỏ tươi ẩm ướt, bên dưới làn da mỏng chứa đầy những mạch máu màu xanh.

Mong manh mà xinh đẹp ——

Quyến rũ nhưng không khiếm nhã, giống như tự nhiên bộc lộ ra ngoài, sẽ khiến người khác nhịn không được mà có cảm giác mặt đỏ tai hồng.

"Ưʍ..."

Khi diễn viên quần chúng tiến vào nhìn thấy cảnh này, trong một cái chớp mắt, quên mất lời thoại không còn tí gì.

Tô Yên vén mái tóc dài ướŧ áŧ ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo hoàn mỹ.

Cô không để ý đến đám người đang đứng dại ra ở đó, nhất thời giữa môi và răng tràn ra một tiếng thở gấp, cười như không cười liếc nhìn bọn họ.

Cằm khẽ nâng lên, mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Ai cho các ngươi gan chó, dám xông vào phòng của ta?"

Giọng nói của cô ngọt ngào uyển chuyển.

Dưới tấm khăn tắm, Tạ Phỉ đang nằm trên người cô, đôi mắt bỗng nhíu lại.

Rõ ràng chưa làm cái gì, nhưng vô cớ lại có cảm giác toả ra hơi thở ái muội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.