Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 19



Phương Cảnh Thâm tuyệt đối không thể nào rời khỏi cô khi chưa nói lời nào, trừ phi là gặp phải tình huống đặc biệt, hoặc có lẽ là... bị ép buộc phải rời đi.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tô Tiểu Đường cảm thấy lo sợ, nắm chặt khăn quàng cổ trong tay, sao cô lại có thể sơ ý như vậy, bỏ anh ở lại một mình, cho dù chỉ là vài bước cũng không nên để anh rời khỏi tầm mắt của mình!

Tô Tiểu Đường tìm toàn bộ bãi đỗ xe và vài chỗ xung quanh đó cũng không tìm thấy, đứng trước cửa KTV mà đầu óc hỗn loạn, hoang mang lo sợ nhìn bóng đêm mịt mờ và dòng xe qua lại trên đường lớn, không biết nên tiếp tục đến nơi khác tìm hay là vẫn cứ đứng ở đây đợi, nếu như đi xa, ngộ nhỡ Phương Cảnh Thâm tự mình quay lại không tìm được cô thì phải làm sao bây giờ?

"Tiểu Đường?" Lý Nhiên Nhiên đứng cách đó không xa vì mãi trò chuyện với Tiểu Trần nên vẫn chưa ra về, đang chuẩn bị vẫy tay tạm biệt, lại thấy Tô Tiểu Đường có vẻ hoảng loạn, vậy nên vội vàng chạy đến hỏi, "Tiểu Đường xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Tiểu Đường vừa nhìn thấy Lý Nhiên Nhiên vành mắt lập tức đỏ hoe, cả người đều đang run rẩy, trả lời một cách đứt quãng, "Không thấy... không thấy Thịt Viên... Khăn quàng cổ... Đều tại mình..."

Lần đầu tiên Lý Nhiên Nhiên thấy Tô Tiểu Đường hoảng sợ đến vậy, vội ôm lấy cô, cẩn thận an ủi cô: "Đừng nôn nóng, không sao đâu, từ từ nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao không thấy Thịt Viên?"

"Khăn quàng cổ bị rơi mất, mình trở lại tìm, Thịt Viên một mình ở trong xe, lúc mình trở lại thì nó đã biến mất! Đều tại mình không tốt, sao mình lại có thể... sao mình lại có thể để nó ở một mình..."

Tiết Khải đứng bên cạnh biết lúc này không tiện xen vào, chỉ có thể thầm nói trong lòng: Đừng cứ liên mồm nhắc đến nó vậy chứ, rõ ràng chỉ là một con chó, một con chó thôi mà...

Lý Nhiên Nhiên cuối cùng cũng chuyện gì biết đã xảy ra, nhìn Tô Tiểu Đường tự trách bản thân bộ dạng lo lắng như sắp chết đến nơi, cô cũng không biết nên nói gì nữa, suy nghĩ một chút nói: "Nếu ở trong xe, nó sẽ không thể tự mình đi ra ngoài? Có khi nào nó đang nằm ngủ ở một góc nào đó trong xe mà cậu không phát hiện ra không?"

"Không thể nào, mình đã tìm khắp nơi rồi..."

"Xe cô có khóa cửa không?" Tiết Khải hỏi một câu.

Tô Tiểu Đường lo lắng nhất chính là điểm này, chán nản lắc đầu, "Không có..."

"Vậy thì phiền phức rồi, tôi thấy tám chín phần là bị người khác bắt đi, trên xe của cô còn mất thứ gì không?"

"Không có..." Tô Tiểu Đường tiếp tục lắc đầu.

"Vậy thì thật kỳ quái!"

Chuyện Tô Tiểu Đường không hiểu cũng chính là chuyện này, nếu là trộm, không thể chỉ có mỗi Thịt Viên bị mất, trên xe của cô còn có thứ tốt hơn.

"Tôi nghi là Tống Minh Huy làm, bởi vì trước đây anh ta đã từng tới nhà đòi Thịt Viên, tôi không đồng ý, nhưng... nhưng mà không có chứng cứ..."

Lý Nhiên Nhiên lập tức nổi cơn điên, "Mẹ kiếp cái tên đê tiện này, mình đi tìm anh ta!"

Tiết Khải vội vàng kéo cô ấy lại, "Em bình tĩnh một chút có được không, Tiểu Đường đã nói không có chứng cứ rồi, cho dù là anh ta thì sao, em đi tìm Tống Minh Huy, anh ta không thừa nhận thì em có thể làm được gì? Con gái bọn em mỗi khi gặp phải chuyện gì là mất hết lý trí!"

"Hừ, vậy anh có cách gì hay, chỉ biết đứng đó nói!"

"Tất nhiên là anh có cách rồi!" Tiết Khải có chút đắc ý liếc nhìn cô.

"Vậy còn không mau nói đi, anh không thấy Tiểu Đường khổ sở đến thế nào sao mà còn ậm ờ mãi!"

Tiết Khải vội vàng đầu hàng, "Bãi đỗ xe có có cameras ghi hình đó em yêu à!"

"A, đúng vậy, có cameras ghi hình, Tiểu Đường chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Đường đã chạy biến đi mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Khóe miệng Lý Nhiên Nhiên co quắp lại đứng nhìn bóng dáng người con gái vừa chạy đi chỉ để lại hơi gió, cảm thán không ngờ dáng người Tô Tiểu Đường như vậy mà tốc độ lại có thể nhanh đến kinh người như thế...

***

Phòng an ninh.

Lý Nhiên Nhiên nhìn vào băng ghi hình tức giận đến mức nhịn không được thốt ra lời thô tục, nói: "Mình biết chắc chắn là đôi cẩu nam nữ này!"

Trong băng ghi hình, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết hai người hợp lực mang Thịt Viên nhét vào cốp xe sau của bọn họ, Tô Tiểu Đường nhìn cảnh ấy, móng tay ghim vào lòng bàn tay thật sâu, cho dù chỉ số thông minh của Phương Cảnh Thâm có cao bao nhiêu đi nữa, chỉ là một con cún thì làm sao đủ sức lực để chống lại hai người trưởng thành!

"Đây quả thực là trộm cắp một cách trắng trợn! Báo cảnh sát đi!"

Tiết Khải lại không đồng ý, "Cún này là lúc Tống Minh Huy và Tiểu Đường còn yêu nhau đã cùng mua, còn về chuyện khi đó là ai trả tiền bây giờ có lật lại cũng không có đủ cơ sở, cho dù mang đến cảnh sát thì họ cũng sẽ khuyên mọi người tự tìm cách hòa giải thôi!"

Tô Tiểu Đường cắn môi, "Mình đi tìm anh ta."

Lý Nhiên Nhiên cầm tay cô: "Mình đi cùng cậu!"

Tiết Khải lấy điện thoại di động ra: "Anh gọi điện thoại hỏi thử xem bọn họ đang ở đâu."

***

Suốt quãng đường đi Tô Tiểu Đường liên tục gọi điện thoại cho Tống Minh Huy, từ đầu đến cuối đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy, một lúc sau thì báo trạng thái tắt máy.

"Nhất định là có tật giật mình! Nếu không tại sao phải tắt máy!" Lý Nhiên Nhiên căm hận nói.

Ba người dựa theo địa chỉ tìm được đến nơi, bấm chuông một lúc lâu mà chẳng có động tĩnh gì, nhưng không giống như đang cố tình không mở cửa, bấm chuông một lúc lâu vẫn không có ai đi ra.

"Hay là vẫn chưa về?" Tiết Khải nói.

"Đứng đây đợi đi, cho dù không chịu ra hay là vẫn chưa về, lúc nào đó rồi cũng phải xuất hiện!"

Tô Tiểu Đường nóng vội đến mức người đầy mồ hôi, lúc bình tĩnh lại thì cả người vô cùng lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn không có sức lực, "Mình ở lại đây chờ là được rồi, các cậu về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai còn phải đi làm."

Lý Nhiên Nhiên khoác tay cô, "Như vậy sao được, một mình cậu ở lại sẽ bị ức hiếp đến chết mất!"

Tô Tiểu Đường cong khóe miệng một cái tự giễu, "Mình thật vô dụng... Nhiên Nhiên, có phải mình làm người thất bại lắm không? Đã béo vậy rồi, người lại còn ngu ngốc, bây giờ ngay cả một con cún cũng không bảo vệ được, mình mới thật sự là không có tư cách làm người..."

"Nói bậy bạ gì đó, người làm sai rõ ràng là người khác, sao cậu lại mang mọi chuyện đổ hết lên đầu bản thân!"

Đợi một mạch hơn hai tiếng đồng hồ, Tiết Khải nghĩ bị một con chó hành hạ đến vậy thật sự có chút khoa trương, dù sao cũng biết chó là do bọn họ bắt đi rồi, ngày mai quay lại cũng giống nhau mà, thế nhưng anh lại không dám nói những lời này ngay trước mặt một người làm nô lệ cho chó như Tô Tiểu Đường, đành phải chịu khó cùng nhau đứng chờ.

Lại đợi không biết bao lâu, cửa thang máy mở ra, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết cuối cùng cũng đã trở về, hai người bọn họ nhìn thấy ba người đứng trước cửa vô cùng ngạc nhiên.

Tô Tiểu Đường vội vàng xem xét xung quanh, nhìn một lượt phía sau bọn họ, thế nhưng lại không nhìn thấy Thịt Viên.

Bộ dạng mềm yếu mới vừa rồi đều biến mất, giống như một con nhím đang chuẩn bị xù lông, mặt lạnh lùng chất vấn: "Thịt Viên đâu rồi?"

Tống Minh Huy nhíu mày, "Thịt Viên nào? Không biết cô đang nói cái gì!"

"Không biết tôi đang nói cái gì?" Tô Tiểu Đường nắm lấy tay anh ta, quan sát mớ băng gạc bó trên mu bàn tay anh ta, "Vậy anh nói cho tôi biết đây là cái gì?"

"Nói thì nói, làm gì táy máy tay chân!" Lâm Tuyết đứng bên cạnh đẩy cô ra, đương nhiên, Tô Tiểu Đường không nhúc nhích tí nào, ngược lại cô ta còn bị đẩy lùi về sau mấy bước.

Tô Tiểu Đường hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo trở lại, "Tôi đã xem cameras ghi hình, mang Thịt Viên trả lại cho tôi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Lâm Tuyết thấy mọi chuyện bị vạch trần không hề sợ hãi đáp trả, "Thật buồn cười, bọn tôi không trả cô có thể làm gì?"

"Hành vi trộm cún của hai người, tôi đã lấy điện thoại ghi lại, nếu như không muốn sáng sớm ngày mai toàn bộ mọi người trong công ty biết chuyện hai người đã làm, xin đem Thịt Viên trả lại cho tôi."

Hoàn toàn không ngờ cô có thể sử dụng cách này, Lâm Tuyết nổi giận, "Cô dám!"

Vẻ mặt Tống Minh Huy trở nên chán nản, oán giận, "Anh đã nói không nên làm như vậy, em cứ bám theo anh làm loạn! Bây giờ thì hay rồi!"

"Còn không phải vì anh vô dụng sao, tôi chẳng qua chỉ muốn một con chó anh cũng không giải quyết được, bây giờ còn đến trách tôi, anh có còn là đàn ông không!"

Lý Nhiên Nhiên kích động kéo áo Tô Tiểu Đường, "Cậu ghi lại lúc nào vậy, thật là quá đẹp mắt ~ "

Tiết Khải thở dài nói: "Thỏ nổi giận cũng có thể cắn người! Tôi khuyên hai người nên mang cún trả lại đi, đều là bạn học với nhau, cần gì chứ! Tống Minh Huy, nếu như cậu vẫn còn là đàn ông thì đừng làm chuyện thất đức vậy nữa!"

Mặt Tống Minh Huy đen lại, trầm giọng nói: "Con chó không ở chỗ chúng tôi!"

Trong lòng Tô Tiểu Đường trở nên căng thẳng, "Anh có ý gì?"

Lâm Tuyết vội vàng nói tiếp: "Nó tự mình chạy mất rồi!"

Nếu là Phương Cảnh Thâm, thật sự có thể tự mình bỏ trốn, Tô Tiểu Đường lại hỏi, "Nó chạy đi đâu?"

Lâm Tuyết không nhịn được nói: "Làm sao tôi biết được! Tránh ra, tôi phải về ngủ!"

Tô Tiểu Đường ngăn cô ta lại, "Cô nói rõ cho tôi biết."

Tống Minh Huy biết Tô Tiểu Đường nổi nóng thật rồi, rất sợ cô đả thương Lâm Tuyết, bước lên phía trước ôm Lâm Tuyết vào trong ngực, giải thích: "Tiểu Đường, chúng tôi không biết, xe vừa đến tiểu khu, vừa bước xuống thì nó đã chạy mất dạng, chúng tôi đuổi theo không kịp!"

Lý Nhiên Nhiên chống nạnh hét lên: "Các người hại cún của Tiểu Đường chạy mất lẽ nào lại cho qua như vậy? Còn muốn về ngủ? Còn có loại người vô sỉ thế này sao!"

Tiết Khải phụ họa: "Ít ra cũng phải cùng nhau đi tìm!"

"Đã trễ thế này đi đâu tìm, một con chó chạy loạn khắp nơi biết chỗ nào mà tìm, tìm được mới là lạ! Không phải chỉ là một con chó sao? Nhìn cô lo lắng vậy, chưa bao giờ thấy cô có bộ dạng thế này, ngày mai tôi bảo người mua cho cô một con khác đắt tiền hơn được chưa! Các người còn làm phiền mãi không buông tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Mau tránh ra!" Lâm Tuyết kéo Tống Minh Huy chen qua ba người đi vào nhà đóng sầm cửa lại.

Suýt chút nữa Lý Nhiên Nhiên bị ván cửa đụng vào mũi, vẻ mặt như không thể tin được: "Mẹ kiếp, cô ta báo cảnh sát? Đã từng gặp người không biết xấu hổ, vẫn chưa thấy qua người nào lại không biết xấu hổ đến vậy!"

"Nếu cô ta đã nói bồi thường, vậy chờ ngày mai thử xem sao?" Tiết Khải mở miệng nói.

Tô Tiểu Đường gật đầu: "Ừ, ngày mai rồi tính, các cậu về trước đi!"

Lý Nhiên Nhiên nhíu mày, "Cho qua dễ vậy sao? Thịt Viên đáng yêu như vậy, thật sự quá đáng tiếc, ngày mai mình và cậu cùng nhau đi tìm thử, tuy là khả năng tìm được có thể hơi thấp..."

"Được, cảm ơn cậu Nhiên Nhiên!"

Tô Tiểu Đường bình tĩnh lái xe chở Lý Nhiên Nhiên và Tiết Khải về nhà, sau khi nhìn hai người lên lầu, lập tức khởi động, tăng tốc độ 120km/h.

Cô đã gây phiền phức cho Lý Nhiên Nhiên nhiều lắm rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa, hơn nữa, cô hiểu, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào hiểu được tại sao lại không thể tìm được Thịt Viên, cô cũng không thể nào giải thích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.