Một đoàn người đang tụ tập chen lấn ở phía trước hành lang, mọi người đều
cầm hoa tươi, ôm cả giỏ đồ bổ, trong đó có không ít bạn học mà cô quen
biết, thậm chí còn có không ít phóng viên của các toàn soạn báo nôn nóng chờ đợi ở đó, không thấy người, lập tức quấn lấy y tá bác sĩ để hỏi
thăm tin tức.
Trong đám người truyền đến tiếng rỉ tai nho nhỏ____
“Trước kia ông đây đã nghe các người nói gia đình của bác sĩ Phương thế này
thế kia, nếu có nhiều tiền như vậy thì cần gì chạy tới đây làm bác sĩ,
không ngờ địa vị lại lớn như thế…”.
“Không phải sao, nếu anh ta không đột ngột bị tai nạn xe thì ai biết anh ta lại là đại thiếu gia của tập đoàn Phương thị”.
“Nhưng vì sao đến cuối cùng công ty là do Nhị thiếu gia thừa hưởng? Bác sĩ Phương cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện trong nhà…”.
“Chuyện của người nhà giàu ai mà biết được”.
“Tôi còn nghe nói lúc này bác sĩ Phương có thể tỉnh lại là vì Phương gia tìm một người con gái xung hỉ cho anh ta”.
“Thật hay giả thế? Bây giờ còn có người xung hỉ sao?”.
“Không phải vậy sao, cô đừng vội không tin, mới vừa xung hỉ xong người lập tức tỉnh lại đó”.
“Trùng hợp thì sao?”.
***
Tô Tiểu Đường đứng bên ngoài phòng bệnh đang bị một đám người bao vây, từ
xa xa nhìn vào bên trong, thật may vóc dáng của cô không tính là thấp,
nhón mũi chân, miễn cưỡng có thể xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy tình
hình bên trong phòng bệnh.
Áo blouse trắng đi tới đi lui, đứng cạnh giường bệnh là Phương Trạch Minh
và Phương Cảnh Xán, trên giường bệnh, Phương Cảnh Thâm lẳng lặng mà ngồi dựa vào thành giường, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh đối diện chiếu
thẳng lên đuôi lông mày lạnh nhạt của anh, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh
mà phối hợp với các bước kiểm tra của bác sĩ, sắc mặt hơi có chút tái
nhợt, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm, hai mắt vốn luôn nhắm
chặt cũng đã khôi phục ánh sáng tràn đầy màu sắc của ngày xưa.
Không biết anh đã nói gì đó với Phương Cảnh Xán ở bên cạnh, Phương Cảnh Xán
lập tức giậm chân, khuôn miệng đóng đóng mở mở rất nhanh, có lẽ là cãi
nhau với anh, Phương Cảnh Thâm cong môi cười dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt giống như vừa trải qua một đời người vậy, Phương Cảnh Xán nhìn
thấy sắc mặt của anh thì đột nhiên ngậm miệng lại, nghiêng mặt hai tay
ôm ngực không kiên nhẫn mà nói câu gì đó…
Tô Tiểu Đường vẫn đứng ngay tại chỗ ngơ ngác nhìn, quan sát từng cử chỉ hành động, từng biểu cảm của anh…
Phương Cảnh Thâm thật sự đã trở lại…
Tảng đá to lớn lúc nào cũng bị đè nén ở trong lòng rốt cuộc ầm ầm rơi xuống, khi nhìn thấy anh bình yên vô sự thì sự tự trách, áy náy, lo lắng cùng
sốt ruột lúc nào cũng tra tấn cô đột nhiên biến mất như tuyết tan, hô
hấp cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nhưng mà, sau khi tất cả những rối rắm cùng phiền não biến mất, thì lập tức
một cảm giác trống rỗng rất lớn ập đến càng quét cô, chỉ trong nháy mắt, cô ngờ nghệch mà đứng ngây ra tại chỗ, giống như đứa nhỏ vẫn luôn được
nắm tay đột nhiên lại lạc mất người lớn, không biết bước tiếp theo mình
nên đi đâu…
“Gâu…” Thịt Viên vòng quanh chân của cô gấp đến độ quay vòng vòng.
“Đói bụng rồi?” Tô Tiểu Đường ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, sau đó làm
những chuyện mà từ trước tới giờ chưa bao giờ dám làm với Phương Cảnh
Thâm, ôm chặt cơ thể của Thịt Viên, thật vui vẻ mà xoa xoa nhúm lông xù
trên đầu nó.
Thịt Viên rất vui vẻ mà đáp lại, đưa đầu ra đùa giỡn nhiệt tình
Tô Tiểu Đường chôn đầu vào bộ lông ấm áp như bông của nó, một lúc sau,
chậm rãi đứng lên, liếc mắt vào trong phòng bệnh lần cuối, sau đó xoay
người…
“Thịt Viên chúng ta về nhà thôi, làm thịt bò viên cho cưng được không?”.
“Gâu u u !”.
***
Trong phòng bệnh.
Phương Cảnh Thâm nhìn xuyên qua cửa sổ, liếc nhìn ra bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt vốn bình tĩnh dần dần nhuộm vài phần thiếu kiên nhẫn.
Các đốt ngón tay thon dài gõ “Cộc, cộc, cộc” rất có quy luật lên mặt bàn bằng gỗ nguyên chất bên
cạnh giường, gõ gõ, đột nhiên một tay túm lấy Phương Cảnh Xán đang lải
nhãi bên cạnh lôi sang, một tay sờ soạng trên người cậu ta.
Phương Cảnh Xán nhìn thấy Phương Cảnh Thâm bỗng dưng giở trò với mình, khoa
trương mà lùi về sau vài bước che quần áo: “Làm gì đó, làm gì đó?”.
“Cho anh mượn di động”.
“Anh vừa mới tỉnh lại sao không nghỉ ngơi đi? Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi
điều dưỡng cho khỏe, những chuyện khác anh đừng quan tâm tới, dù sao anh cũng đã ngủ lâu như vậy rồi, cũng không cần để ý có nghỉ ngơi thêm vài
ngày nữa…”.
Phương Cảnh Thâm thẳng thừng cắt ngang lời nói của cậu ta: “Đưa cho anh”.
“Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú…” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm không tình nguyện mà đưa di động cho anh: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy? Có nhớ
số không? Đúng rồi, em phải mở pass đã…”.
Nhìn thấy Phương Cảnh Thâm không đợi anh nói mật khẩu liền “Cạch, cạch,
cạch” nhập mật khẩu thành công. Vẻ mặt Phương Cảnh Xán khiếp sợ mà chỉ
chỉ vào anh nói không ra lời: “Em thấy anh đúng là một kẻ biến thái, vì
sao anh lại biết pass di động của em! Em còn chút riêng tư nào không?”.
Phương Cảnh Thâm không để ý em trai nhà mình đang đứng đó bất mãn gào thét,
nhanh chóng lục lọi danh bạ, cuối cùng ngón tay khẽ động, màn hình dừng
lại ở cột chữ C, ánh mắt rơi vào cái tên “Candy” trên màn hình,
Phương Cảnh Thâm ngẩng đầu liếc Phương Cảnh Xán một cái, Phương Cảnh Xán có
chút chột dạ chớp chớp mắt: “Làm gì vậy? Trong di động của em có người
mà anh quen à?”.
Phương Cảnh Thâm trực tiếp nhấn vào biểu tượng màu xanh lá bên cạnh cái tên, tiêu biểu cho việc gọi vào số điện thoại đó.
“Này, này, anh đừng làm bậy…” Phương Cảnh Xán thiếu chút nữa là bổ nhào qua,
nhưng bị ánh mắt của Phương Cảnh Thâm dọa mà lùi lại, nghĩ thầm người
này sao không có chút ý thức nào của bệnh nhân thế nhỉ, hung dữ như sói
con.
“Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy…”.
Di động truyền đến giọng nói máy móc, lặp đi lặp lại lời nhắc nhở…
Phương Cảnh Thâm nhíu mày, xoay tròn di động trong lòng bàn tay vài vòng, lại gọi một lần nữa, nhưng vẫn được báo đã tắt máy.
Phương Cảnh Xán nhân cơ hội đó đoạt di động về: “Anh biết số này sao?”.
“Lúc anh không có ở đây, có phát sinh chuyện gì hay không?” Phương Cảnh Thâm không trả lời mà hỏi ngược lại.
Phương Cảnh Xán lập tức trả lời: “Không có, không có, có thể xảy ra chuyện gì chứ”.
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã được đẩy ra, bà cụ được Phương Trạch Minh
đón tới đây, vừa khóc vừa kích động mà tiến lên : “Thâm Thâm à…”.
“Bà cố…”.
Bà cụ ngồi ở mép giường, nhìn chắt trai từ trên xuống dưới, sờ trái sờ
phải lúc này mới khẳng định anh thật sự không sao cả: “Thâm Thâm à, rốt
cuộc cháu đã tỉnh lại…”.
“Bà cố, cháu không phải đang rất khỏe sao, bà đừng khóc”.
“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi! Thâm Thâm à, lần này cháu có thể tỉnh lại, nhất định phải cảm ơn một người”.
Phương Cảnh Xán không kịp ngăn lại, bà cụ đã buột miệng nói ra: “Là bạn học
của cháu đó, là Tô Tiểu Đường, nếu nói ra cháu có thể không vui, nhưng
thật sự may nhờ có cô bé đó cháu mới có thể tỉnh lại, ba của cháu còn
nói ta làm càn, nếu không phải ta kiên trì xin con gái nhà người ta xung hỉ cho cháu thì làm sao cháu có thể tỉnh lại”.
Bà cụ khăng khăng nhất định nguyên nhân là do xung hỉ mới có thể giúp cho chắt trai bà biến nguy thành an mà tỉnh lại.
Trên đời này không có bức tường nào kín gió, Phương Trạch Minh biết chuyện
này sớm hay muộn cũng không giấu được, ông cũng không cản bà cụ nói ra,
chẳng qua đối với phản ứng của con trai ông vẫn có chút lo lắng, đứng
bên cạnh giải thích, nói: “Chỉ là nghi thức mà thôi, cũng không có người ngoài biết, bố đã hứa sau này nếu gặp chuyện gì phiền phức, có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp, không cần thiết phải dây dưa đến những
chuyện khác, con cũng đừng trách bọn ta tự quyết định, chúng ta thực sự
không còn cách nào khác…”.
Nổi giận đi, nổi giận đi, nổi giận đi! Phương Cảnh Xán ở bên cạnh yên lặng
cầu nguyện, với sự hiểu biết của cậu về Phương Cảnh Thâm, người này
không chỉ có thân thể sạch sẽ mà tinh thần cũng phải sạch sẽ…
“Không sao, chỉ cảm thấy quá oan ức cho con gái người ta”.
Phản ứng một cách bình tĩnh của Phương Cảnh Thâm làm cho cậu hoảng sợ. Chẳng những không tức giận, trong ánh mắt dường như có vẻ vui vui? Đây thật
sự là anh trai của cậu ta sao?
Bà cố vừa nghe liền phấn khích, lôi kéo tay anh, kích động không thôi:
“Đúng đúng, cháu cũng cảm thấy vậy à, Tiểu Đường đúng là một cô gái tốt, giúp Phương gia chuyện lớn như vậy, nhất định phải cảm ơn cô bé thật
tốt mới được, Thâm Thâm cháu nói có phải hay không?,
“Dĩ nhiên, bà cố yên tâm. Cháu sẽ đích thân cảm ơn cô ấy”.
Phương Cảnh Xán cảm thấy hai chữ “Đích thân” của anh trai cậu khi lọt vào tai
mình luôn có chút ý nghĩa hàm xúc khác, cũng không biết cảm giác của cậu có sai hay không nữa.
***
Về đến nhà, công việc đầu tiên của Tô Tiểu Đường là cho Thịt Viên ăn, phát hiện di động trong túi đã hết pin, kiếm ngay cục sạc nạp điện vào, sau
đó quan sát xung quanh nhà một cái, đem khăn mặt của Phương Cảnh Thâm,
bàn chải đánh răng và tấm thảm, để vài hôm nữa thu dọn những vật phẩm
hằng ngày này đặt vào trong một cái rương lớn.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Tô Tiểu Đường ngồi xếp bằng ở dưới đất
ngây ngốc một lúc lâu, Thịt Viên vừa được cho ăn đã hấp dẫn toàn bộ lực
chú ý của nó, lúc này mới có thời gian chú ý đến những chuyện khác,
dường như là cảm giác được căn nhà quá khác biệt với trước kia, không
ngừng đi xung quanh ngửi ngửi bên Đông, rồi lại ngửi ngửi bên Tây khu
vực mà nó đã quá quen thuộc, có lẽ lúc ở bệnh viện cảm giác thân thể có
chút khác lạ, bây giờ động tác nó thích nhất chính là nhảy lên nhảy
xuống chơi đến quên trời quên đất, cuối cùng lăn lông lốc chui vào lòng
Tô Tiểu Đường làm nũng.
Tô Tiểu Đường cười cười xoa đầu nó, thuận tay mở túi bánh quy dành cho thú cưng ra, cho nó ăn từng miếng từng miếng, từ trong chiếc hộp đã được
thu dọn lấy ra cái IPAD, sau khi mở lên lại phát hiện ở bên trong là kế
hoạch giảm béo mà Phương Cảnh Thâm đặt ra cho cô đang lẳng lặng nằm ở
đó, còn có những lời anh thường nói với mình, đều không có cắt bỏ, mà
được giữ lại trong văn bản word…
[Sau này tôi “Gâu” một tiếng là tỏ vẻ đồng ý, hai tiếng là phủ định].
[Vẫy đuôi là biểu thị sự đồng ý].
[Có thể xoa đầu, nhưng không được vuốt lỗ tai].
[Không cần tỉa lông].
[Không cần vòng cổ].
[Cô giúp tôi tắm, không đi cửa hàng cho thú cưng].
***
Xem trang này xong, thuận tay mở album ảnh ra, bên trong chỉ có một tấm
ảnh, vừa mở ra liền thấy, trong bức ảnh là cô gái đội mũ phượng mang
khăn quàng vai, ngại ngùng không biết làm sao hơi cúi đầu, hai tay đan
vào nhau đặt ở phần bụng.
Là bức ảnh ngày đó, cô vừa từ trong phòng thử đồ bước ra, là do Phương Cảnh Thâm chụp sao…
Thịt Viên ăn xong bánh bích quy cũng không chịu yên tĩnh, từ góc sáng sủa
ngậm một quả bóng đặt trước mặt cô, vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô, Tô Tiểu
Đường thuận tay ném quả bóng ra xa, nó lập tức thở hổn hển chạy tới nhặt trở về, cô lại ném, nó lại phe phẩy đuôi nhặt về, lặp lại như thế, hoàn toàn không chê nhàm chán…
Trước kia Phương Cảnh Thâm cũng thường xuyên chơi những trò chơi giống vậy
với cô, chẳng qua khi đó vì giúp cô giảm cân, ném bóng chính là Phương
Cảnh Thâm, chạy đi chạy lại nhặt bóng chính là cô…
Tô Tiểu Đường cười cười cùng chơi với Thịt Viên, mãi cho đến lúc có một
giọt lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay, lấy tay quẹt một cái, mới phát hiện
đã ẩm ướt một mảng…
“Ư ử?” Thịt Viên nhìn thấy chủ nhân không ném nữa, nghi ngờ mà đem quả
bóng đang ngậm thả xuống, cuối cùng lắc lắc cái đuôi nằm sấp bên cạnh cô chủ.