Nam Thần Bình Hoa

Chương 59: Hỏi Một Vấn Đề



"Thì làm sao?" Nghe được câu này, mấy người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt Thạch Tĩnh Chi bỗng cảm thấu hồi hộp. Bọn họ liếc nhìn nhau rồi nói: "Chúng tôi cho là dù tiểu chủ nhân có đi theo hay không thì ngài ấy đều có quyền được biết thân thế của mình, ngài nói xem có đúng không? Nếu ngài thực lòng yêu thương cậu ấy, xin hãy giao quyền lựa chọn cho cậu ấy."

Nói tới đây, bọn họ thẳng lưng lên mấy phần: "Nếu ngài không đồng ý, bọn tôi sẽ tìm cách khác để tiểu chủ nhân biết, nhưng cách này ít nhiều cũng khiến tình cảm giữa hai người có ảnh hưởng. Chúng tôi rất không muốn điều đó xảy ra. Ngài thấy sao?"

Đương nhiên nếu như Tần Ức đồng ý mà Thạch Tĩnh Chi ngăn cản thì đừng trách bọn họ ra tay cướp người. Nếu vương tử không chịu đi theo bọn họ trở về thì bọn họ chỉ đành đắc tội vậy. Trái Đất không phải là nơi phù hợp cho người của hành tinh hắn sinh sống, hơn nữa nhân ngư cũng cần máu tươi để bổ sung.

Những thị vệ được phái ra đều là thân tín của mệ ruột cậu, tất nhiên là đã được người trong tộc tính toán kỹ càng. Tuy là không nói ra nhưng nhìn điệu bộ đó Thạch Tĩnh Chi cũng biết bọn họ đang nghĩ gì.

Hắn không từ chối thẳng thừng hoặc đồng ý luôn mà quay sang nói với quản gia: "Hôm nay tôi không thoải mái, đi nghỉ trước. Ông thay mặt tôi chiêu đãi những vị khách này đi. Hôm nay trời cũng đã tối rồi, không nên giữ khách, để bọn họ đi đêm lắm lại gặp nhiều điều kỳ lạ."

"Vâng, thưa ngài." Quản gia cung kính nghe dặn dò, lịch sự mà xa lạ mời những kẻ tới mà không có ý tốt này rời xa khỏi Thạch Tĩnh Chi.

Trêи gương mặt quản gia vẫn nở nụ cười, không hề sai phạm chỗ nào. Nhưng thái độ của ông cũng không thể nói là nhiệt tình được. Theo lời Thạch Tĩnh Chi nói là muốn ông tiễn khách. Thế lực của Thạch Tĩnh Chi trêи Trái Đất bọn họ cũng chỉ biết một biết hai vì chưa thăm dò rõ ràng. Hơn nữa Thạch Tĩnh Chi cũng là anh trai trêи danh nghĩa của Tần Ức, tuy đối với bọn họ đây cũng chỉ là cái đinh thôi nhưng mà không dám manh động. Trước khi tận mắt nhìn thấy Tần Ức, bọn họ không dám trở mặt bừa cùng với Thạch Tĩnh Chi.

Nhưng mà để chịu bị ghẻ lạnh ở đây thì cũng không hay. Khi quản gia đang khách sáo tiếp đãi, bọn họ cố gắng dùng phương pháp xin đi vệ sinh vô số lần để đột nhập vào sâu trong nhà tìm Tần Ức nhưng đều bị ngăn cản và mời trở về. Sau khoảng một tiếng, cảm thấy cơ hội ngày càng xa vời, bọn họ tính toàn rồi xin phép trở về. Về căn cứ tính toán chuẩn chỉ, tận dụng thời cơ, chuẩn bị mọi thứ, tới lúc gặp Tần Ức rồi thì dễ nói chuyện.

Nhìn thấy bọn họ khổ sở đi về, thì có vẻ như Thạch Tĩnh Chi là người thắng cuộc, đuổi người ta đi nhưng hắn cũng không vì vậy mà thả lỏng bản thân. Hắn không lo Tần Ức sẽ nảy sinh ác cảm, sẽ lạnh nhạt với mình vì mấy câu nói của những người này, hắn chỉ lo Tần Ức chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị bắt đi, mười mấy năm nữa cũng không thể trở về.

Tần Ức xem video thì sững sờ một lúc lâu, nghĩ ngợi về những điều mà tài khoản Một Con Cá Rất Tự Lập kia nói. Vì suy nghĩ quá nhiều mà khi đi dùng cơm tối cậu cũng không tập trung. Bình thường cậu có thể ăn hết mấy mâm cá nhưng hôm nay chỉ ăn hai mâm nhưng lúc này ăn còn lơ đễnh, suýt thì bị hóc xương.

Vì không tập trung nên cậu cũng không để ý Thạch Tĩnh Chi hôm nay ăn ít hơn ngày thường rất nhiều, bình thường thức ăn của Thạch Tĩnh Chi hết trước cậu. Tối hôm nay, khi ăn cậu không ngẩn đầu lên một lần nào.

Cậu không phát hiện ra sự khác thường nào nhưng Thạch Tĩnh Chi lại thấy cậu không ổn. Thạch Tĩnh Chi ngồi trước mặt Tần Ức, giữa hai người chỉ cách chiếc bàn dài 2m rộng 0.5m, chỉ cần vươn tay là chạm được vào mặt Tần Ức. Thạch Tĩnh Chi đặt hai tay trêи đầu gối, lông mày thanh tú cau lại. Hắn vừa định lên tiếng thì tiếng điện thoại Tần Ức vang lên.

Vì không đói nên Tần Ức ra hiệu cho người hầu dọn đồ ăn của mình đi. Cậu lấy giấy lau tay rồi nhận điện thoại của Giang Hà vừa gọi tới.

"Không tham gia họp báo ấy à? Sao vậy?... A Tĩnh không đồng ý?" Tần Ức ngẩng đầu nhìn Thạch Tĩnh Chi, nói tiếp, "Tôi biết rồi, cứ thế đã, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy."

Chờ Tần Ức cúp máy, biểu cảm nghi hoặc đã hiện rõ trêи gương mặt không cần lên tiếng. Lúc trước Thạch Tĩnh Chi đã đồng ý, hiện tại đột nhiên thay đổi hẳn là có lý do. Tuy Thạch Tĩnh Chi nói gì cậu cũng sẽ tin nhưng với điều kiện tiên quyết là đối phương phải chịu nói đã.

Thạch Tĩnh Chi đưa ra quyết định này đương nhiên là cũng đã nghĩ ra lý do: "Gần đây Thạch thị không được yên ổn cho lắm, hơn nữa những người đó tới đây là vì em. Vệ sĩ thì dùng được nhưng khi ra khỏi đây thì không thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi được. Việc làm phim của em sau này cũng phải dè chừng một chút, dù sao thì anh cũng không muốn sự việc của mười năm trước lại tái diễn. Chân anh vẫn chưa khỏe hẳn, mùa đông vẫn rất đau, sau này ai lại cõng anh đây?"

Việc hắn nói chính là việc mười năm trước bị bắt cóc. Lần đó, tuy là được cứu nhưng cơ thể khó khăn lắm mới chăm sóc được tốt lên cứ thế công cốc, vốn đã yếu lại càng yếu hơn. Thạch thị mời những bác sĩ giỏi nhất kê đơn điều dưỡng cơ thể nhưng Thạch Tĩnh Chi vẫn dễ ốm hơn người thường, chân bị đau khi trời lạnh.

Chuyện đó đối với Thạch thị là một chuyện lớn, huống hồ Tần Ức cũng trải qua chuyện này. Mấy đêm Thạch Tĩnh Chi sốt tới suýt mất mạng cậu cũng không ngủ được, thức trắng đêm để bảo vệ hắn. Ai quên chứ cậu chẳng thể không nhớ được.

Hơn nữa bác sĩ còn nói, lý do Thạch Tĩnh Chi bị như vậy là do ngâm nước quá lâu, nếu được cứu sớm hơn chân cũng sẽ không bị đau khi trời lạnh. Tuy mắc phải bệnh này là do những kẻ bắt cóc hành hạ hắn nhưng Tần Ức vẫn nghĩ nếu lúc đó nhanh hơn một chút, không để Thạch Tĩnh Chi bị ngâm nước lâu đến thế, không chừng hắn cũng không mắc phải bệnh này.

Mà hối hận thì không có tác dụng. Trong từ điển của Tần Ức chưa từng có hai chữ "hối hận", cũng không có thời gian đi nhớ lại chuyện cũ mà u buồn ủ ê. Nhưng cậu không thể chịu được chuyện này xảy ra lần thứ hai.

Cậu im lặng một lúc lâu mới đáp lại: "Mấy ngày này em sẽ chú ý không ra ngoài. Về phía công ty thì cứ để Giang Hà xin nghỉ. Hiện tại em cũng chỉ còn bộ phim cuối cùng đó, ở nhà cũng học tập được nhiều thứ." Nhà lớn họ Thạch rất lớn, thú vui gì cũng có, cậu cũng không sợ buồn.

Thấy sắc mặt Thạch Tĩnh Chi tốt hơn cậu lại đổi chủ đề: "Hôm nay có người tới tìm anh à? Em nghe thấy bên ngoài náo nhiệt lắm." Cậu rất nhạy cảm với âm thanh, khả năng nghe cũng tốt hơn so với người thường.

Đám người cá ngoài hành tinh kia cứ ngôi trong đại sảnh không đi, đi nhà vệ sinh luôn có người kèm, trêи người bọn họ cũng không có công cụ truyền tin gì nhưng khi ở trong nhà vệ sinh bọn họ vẫn luôn cố gắng dùng sóng âm nói chuyện với Tần Ức.

Sóng âm mà chủng tộc bọn họ dùng để nói chuyện với nhau khá thấp, không nằm trong phạm vi người thường có thể nghe được. Loại sóng âm này có lực xuyên thấu rất mạnh, nhưng cách qua nhiều bức tường như thế đến tai Tần Ức cũng chỉ như tạp âm vo ve của muỗi.

Bàn tay đang bưng trà của Thạch Tĩnh Chi bỗng khựng lại, trà trong chén sứ suýt chút nữa thì trào ra dính lên ngón tay thon dài. Hắn nói, vẻ lạnh nhạt: "Mấy vị khách không quan trọng lắm, em có chuyện gì sao?"

Tần Ức cúi đầu, không phát hiện được vẻ khác thường của Thạch Tĩnh Chi: "Giờ em mới biết người nhà mình không bỏ rơi em, bọn họ chỉ lạc mất em, thời gian qua luôn cố gắng tìm kiếm em."

"Nhưng bọn họ không tự tới đây tìm em thì coi em quan trọng ở chỗ nào? Có thể là do cảm thấy em bây giờ có thể trở thành một chỗ dựa, có thể là vì bọn họ không còn đứa con nào khác mới nghĩ tới em. Chuyện giống như vậy em cũng nghe rồi chứ không phải không, có mấy người đưa con của mình tới nhà người khác để bọn họ nuôi, chờ đứa nhỏ lớn lên thì đến ăn vạ kêu mình là bố mẹ ruột, đòi được chu cấp." Thạch Tĩnh Chi hiếm khi nào mất bình tĩnh nhưng đây là chuyện liên quan tới Tần Ức, hắn không nhịn được mà nói nhiều hơn vài câu.

"Bọn họ không đâu." Tần Ức hoàn toàn không biết hai người đang ông nói gà bà nói vịt nhưng những vẫn cứ khớp nhau tới kỳ lạ. Cậu nhìn xuống, hai hàng mi đổ bóng quạt xuống gương mặt mịn màng, mười ngón tay nắm chặt lại vì chủ nhân của nó đang do dự, "Cuộc sống của bọn họ rất tốt, không cần em phải chu cấp.

Một Con Cá Rất Tự Lập kia cũng nói anh trai của cậu là một vị quân chủ, là sự tồn tại cao quý nhất của chủng tộc bọn họ. Hơn nữa đối phương không sốn trêи cùng một hành tinh với cậu, cho dù Thạch thị có giàu đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể chu cấp cho những người ở hệ Hoa Hồng được.

Trong biển có vô vàn báu vật, những thứ vô cùng quý giá đối với người Trái Đất đối với bọn họ cũng chẳng đáng là gì. Hơn nữa những thiết bị điện tử mà con người luôn lấy làm tự hào đa số rơi xuống nước đều chết máy. Những nhiên liệu tiêu hao thì lại càng không phải nói, Trái Đất vẫn chưa có nhà khoa học nào phát mih được nhiên liệu nào cháy được trong nước.

Thạch Tĩnh Chi nhớ tới những hình ảnh mình xem và lời của người cá người hầu kia nói thì lý do mình nói ban nãy không có căn cứ. Hắn chắc chắn rằng những kẻ kia chưa liên lạc được với Tần Ức, ít nhất cũng không có được sự đồng ý của Tần Ức nếu không bọn họ cũng không tới tìm hắn.

Hắn cũng không biết Tần Ức hiện tại đã biết được bao nhiêu, lại nhớ về đôi vợ chồng đã lạc mất Tần Ức, càng nói lại càng sai. Nghĩ đến đây hắn cũng không nói xấu cha mẹ Tần Ức trước mặt cậu nữa mà gương mặt trở nên nghiêm nghị, đưa tay ra nâng cằm Tần Úc lên, để đôi phương nhìn thẳng vào trong mắt mình: "Chúng ta không nói chuyện này nữa. Anh chỉ hỏi em một câu, nếu cha mẹ ruột em phái người tới tìm em, em có bỏ anh lại mà quay về không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.