Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 10: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (10)



Edt: Mítt

~~~~~~~

Chạng vạng, đèn rực rỡ mới vừa lên.

Hai người từ rạp chiếu phim đi ra, trên bầu trời không biết từ khi nào đổ cơn mưa nhỏ.

Người gọi xe rất nhiều, Tô Mê nhìn một nhóm người yêu nhau đang che chung một cây dù, bất mãn chu lên cái miệng nhỏ.

“Đều tại anh, tôi đã nói buổi tối trời sẽ mưa, anh còn bảo tôi ra đây.”

Cố Lương Nghiên làm sao nghĩ đến trời sẽ mưa, nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói.

“Nếu không chúng ta đi ăn cơm?”

Tô Mê vuốt cái bụng nhỏ tròn trịa.

“Tôi ăn bắp rang no rồi.”

Cố Lương Nghiên nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng nói một câu: “Chúng ta đi tản bộ?”

Tô Mê nhìn trời không còn lời nào để nói, hiện tại cô cuối cùng xác định, Cố Lương Nghiên thật sự không có kinh nghiệm theo đuổi con gái.

“Đừng nói với tôi, không có những cô gái khác theo đuổi anh, anh liền những chiêu theo đuổi cũng không biết?”

Tô Mê tức giận trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái.

Nhắc tới việc này, Cố Lương Nghiên đắc ý cười.

“Thư tình thật ra tôi nhận được rất nhiều, nhưng đều bị tôi chuyển giao cho hiệu trưởng, còn hẹn hò sao, các cô ấy không có cơ hội này.”

Tô Mê mặt đơ một chút, chế nhạo trêu đùa.

“Cố học trưởng, cái chức vụ hội trưởng Hội Học Sinh, sẽ không phải là dựa vào chuyện này mà có chứ? Còn có, xu hướng giới tính của anh có phải có vấn đề hay không?”

Rất nhiều ví dụ chứng minh, nếu tướng mạo đẹp, gia thế tốt, nhân vật cấp bậc nam thần đến một cái mối tình đầu, một cái ánh trăng sáng trong lòng cũng không có, đó nhất định là xu hướng giới tính có vấn đề.

Tô Mê tưởng tượng như vậy, đột nhiên lớn mật giả thiết, có phải lúc trước hành vi của cô quá mức nữ hán tử, cho nên Cố Lương Nghiên mới bị cô hấp dẫn?

Cố Lương Nghiên ôm eo nhỏ của Tô Mê, dính sát vào trên thân thể của mình.

“Em thấy sao?”

Bụng nhỏ truyền đến xúc cảm khác thường, làm Tô Mê trong lúc nhất thời tê dại da đầu.

“Đồ lưu manh, anh có thể đừng tùy thời tùy chỗ động dục hay không?!”

Cô cắn môi, đôi tay để ở trên ngực Cố Lương Nghiên, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, kết quả lại phát hiện đồ vật kia, càng lúc càng lớn.

Tô Mê hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Còn không buông ra, có tin tôi phế anh hay không?!”

Đôi môi thiếu nữ phấn nộn, bộ dáng nhíu mày thở phì phì, ở trong mắt Cố Lương Nghiên cảm thấy cực kì ngon miệng.

Hắn cầm lòng không đậu cúi đầu, ở trên đôi môi phấn nộn xinh đẹp của cô hôn nhẹ, thấp giọng cười nói.

“Mê Mê, phế nó đi, về sau ai tới thỏa mãn em, đời này tính phúc, em cũng không cần?”

“A, thiên hạ lại không phải chỉ có một người nam nhân là anh, nam nhân phương đông không thỏa mãn được tôi, tôi tìm một người con lai không phải được rồi sao.”

Tô Mê kiêu căng nhướng mày.

Dứt lời, môi bị người ta hung hăng cắn một cái..

Tô Mê ăn đau “a” một tiếng, căm giận nói.

“Cố Lương Nghiên, anh có phải cầm tinh con cẩu hay không?”

Cố Lương Nghiên liếm liếm khóe môi, cười nhẹ hai tiếng: “Đúng vậy, Cố Lương Nghiên anh chính là con chó nhỏ của Tô Mê, cầu chủ nhân yêu thương vỗ vỗ sờ sờ.”

“Ba hoa!” tim Tô Mê đột nhiên đập nhanh, khuôn mặt khống chế không được hồng lên..

May mắn ánh sáng chỗ cửa rạp chiếu phim không quá sáng, nếu không bị Cố Lương Nghiên phát hiện, mặt mũi của cô biết ném đi đâu.

Lúc này mưa đã dần dần nhỏ lại, xuyên qua hai bên con sông ở trung tâm thành phố những ngọn đèn dầu xuân sắc.

Cố Lương Nghiên cúi đầu nói: “Mê Mê, chúng ta đi bờ sông một chút đi”

“Người ta có dù nên tùy hứng, chúng ta cái gì cũng không có.”

Tô Mê mới không muốn làm cái loại chuyện đi trong mưa lãng mạn này, sợ không lãng mạn nổi, chính mình lại đổ bệnh.

“Người ta có dù, em có anh, có thể tùy tiện tùy hứng.”

Cố Lương Nghiên đem lời nói nói đến nhỏ nhất, trong lời nói tràn đầy chân thành, làm Tô Mê nhịn không được trong lòng giật mình, nháy mắt cảm động đến không muốn: “Cố Lương Nghiên…….”

“Kêu anh Lương Nghiên, hửm?”

Ấm cuối nhẹ nhàng nâng lên, gợi cảm mê người nói không nên lời.

Tô Mê nghe cũng cảm thấy lỗ tai muốn mang thai.

Buông cô ra cởi áo khoác, Cố Lương Nghiên cánh tay dài duỗi ra, đem áo khoác che ở trên đầu hai người, sau đó một tay gắt gao ôm lấy cô: “Đi đi.”

“Ừm.” Tô Mê ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, đi vào trong mênh mông mưa bụi.

……

Bệnh viện trung tâm thành phố, phòng bệnh tư nhân cao cấp.

Mộ Dung Sâm đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng ngóng nhìn người đi đường hai bên con sông.

Thẳng cho đến khi thấy mỗi người trong tay đều bung dù, một đôi người qua đường giống như là tình nhân, lại khoác áo khoác đi vào trong dòng người.

Mộ Dung Sâm đột nhiên cảm thấy, nếu có thể dưới bầu không khí này, ôm lấy Tô Mê ở dưới đèn đường tản bộ, cũng là cực kỳ lãng mạn.

“A Sâm, A Sâm…….” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ngâm khẽ suy yếu.

Mộ Dung Sâm kéo suy nghĩ trở về, buông cái ly trong tay, đi qua phía Lâm Cẩm Dư còn hôn mê.

Lâm Cẩm Dư hình như là đang gặp ác mộng, trên đầu chảy rất nhiều mồ hôi, Mộ Dung Sâm lấy khăn giấy lau cho hắn, lại bị Lâm Cẩm Dư một phen nắm chặt cánh tay: “A Sâm, không cần, không cần, đau quá…….”

Mộ Dung Sâm thân hình chấn động, trong mắt tràn đầy phức tạp nhìn vẻ mặt hoảng sợ thất thố của Lâm Cẩm Dư.

Hắn đang mơ thấy……một đêm kia bị mình cưỡng bách sao?

Hắn cho rằng, Lâm Cẩm Dư giống như những gì cậu ấy nói vậy, cũng không có để ý nhiều đến chuyện đó, hiện tại lại phát hiện, thì ra là hắn sai rồi.

Thử hỏi, có nam nhân nào bị nam nhân cưỡng bách sẽ không để bụng, hơn nữa còn là anh em tốt bên cạnh.

Trong lòng Lâm Cẩm Dư nhất định rất khó chịu đúng không?

Mộ Dung Sâm chỉ nghĩ như vậy, liền cảm thấy càng thêm áy náy!

Trở tay cầm lấy tay hắn, Mộ Dung Sâm nói lời xin lỗi.

“Cẩm Dư, thật xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cậu thật tốt.”

Trong nháy mắt Mộ Dung Sâm cúi đầu kia, người đáng lí ra đang hôn mê Lâm Cẩm Dư, khóe miệng lộ ra một nụ cười cực kì có thâm ý, giây lát biến mất.

……

Hôm sau.

Tô Mê sáng sớm tỉnh dậy, liền cảm thấy miệng mình sưng lên, hai chân cũng đau nhức lợi hại..

Cầm lấy gương nhìn xem, đôi môi nở nang lúc đầu, chẳng những sưng lợi hại, dấu cắn trên môi càng dị thường rõ ràng.

Cố Lương Nghiên đáng chết, đều do hắn!

Ngày hôm qua một hai phải tản bộ đưa cô trở về, lại ở thời điểm tách ra, đè ép cô hôn một buổi.

Như thế rất tốt, không mặt mũi gặp người, xem cô tới trường học thu thập hắn như thế nào!

Tô Mê âm thầm chửi trong lòng, rửa mặt xong, cố ý cọ xát một hồi, mới mang khẩu trang ra cửa.

“Mê Mê, không ăn cơm sáng sao?” Tô mẫu kêu.

Tô Mê ho nhẹ một tiếng.

“Sắp muộn giờ, con đến trường học rồi ăn sau.”

Tô mẫu nghĩ thầm, có Mộ Dung Sâm ở đó, nhất định sẽ không để Tô Mê bị đói, vì thế gật gật đầu, dặn dò nói: “Vậy được, trên đường chú ý an toàn.”

“Con biết rồi, mẹ, con đi trước.”

Mang cặp sách, vội vội vàng vàng đi ra cửa Tô gia, mới vừa ra cổng, liền thấy một chiếc Ferrari màu đỏ, ngừng ở giao lộ.

Tô Mê cười nhạt, nghĩ thầm cái tên bệnh tâm thần nào thật là thiếu đạo đức, đem xe ngừng ở ngã tư đường, cản trở người đi đường.

Kết quả, cô vừa định vòng qua đi, kèn xe đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, truyền đến một tiếng cười lưu manh.

“Mê Mê, chào buổi sáng.”

Tô Mê bỗng dưng xoay người, lúc này mới phát hiện tên bệnh thần kinh thiếu đạo đức, vậy mà là Cố Lương Nghiên!

“Mê Mê, mau lên xe, anh đưa em đến trường học.”

Khuôn mặt Cố Lương Nghiên tuấn lãng ưu nhã, phác hoạ ý cười sáng lạn mà ôn nhu, giống như ánh mặt trời ngày xuân ấm áp loá mắt, làm say lòng người, làm Tô Mê nhìn đến giật mình tại chỗ.

~~~~~~~~~~

Do ta quá ôm ấp bộ kia nên bỏ bê bộ này, nàng nào hóng thì thông cảm cho ta vớiiii

Ta sẽ tranh thủ up bộ này.. Chụt chụt ♥️♥️♥️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.