Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 5: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (5)



Edt: Mítt

~~~~~~~

Vòng khói xanh trắng, mang theo hơi thở cực nóng, giữa môi mỏng của nam nhân từ từ bay ra, dừng ở trên gương mặt dịu dàng động lòng người.

Tô Mê đột nhiên nhíu chặt mày, nhấp môi, né né ra, nhưng vẫn không tránh được bị sặc.

“Khụ khụ……!”

Tô Mê đột nhiên ho dữ dội, thẹn quá thành giận, muốn mắng hắn vài câu, nam nhân đột nhiên tà bĩ cong môi, lần thứ hai cúi đầu xuống..

“Anh ——!”

Tô Mê hoảng sợ, vội vàng giơ tay chống lấy ngực hắn.

“Đồ lưu manh, anh muốn làm cái gì, tránh ra nhanh lên!”

Bộ dáng thiếu nữ tức muốn hộc máu, hình như lấy lòng được Cố Lương Nghiên.

Hắn trầm thấp cười, một phen bắt được đôi tay ở trước ngực mình.

“Đây là học muội em không đúng rồi, tôi cứu em, đến một câu cảm ơn cũng không nói, còn thấy chết mà không cứu, còn mắng tôi, sinh viên năm nhất như các em, đều đối đãi với học trưởng của mình như thế này?”

Tô Mê xấu hổ và giận dữ trừng mắt với hắn, bị hắn nhìn lại rồi còn bị hắn xoa xoa bàn tay, làm cô càng thêm tức giận đến đỏ mắt.

“Học trưởng, mời anh buông tôi ra!”

Cố Lương Nghiên mắt điếc tai ngơ, chỉ cảm thấy bàn tay bị mình nắm trong lòng bàn tay mềm mại như không xương, nhỏ như vậy, mềm như vậy, xúc cảm lại quá tốt, làm sao nỡ buông tay.

“Học trưởng, mời anh tự trọng, anh còn không buông ra, tôi liền la lên.”

“Kêu đi, kêu khan cả cổ cũng sẽ không có ai đến đây.”

“……!”

Nguyên chủ hình như từ trước tới nay chưa từng cùng Mộ Dung Sâm nam tính gần gũi thân mật như vậy, cho nên biểu hiện vừa rồi ảnh hưởng đến Tô Mê.

Lúc này, Tô Mê cật lực chiếm cứ tư tưởng của nguyên chủ, chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

“Tôi đếm đến ba, còn không buông ra, anh cũng đừng hối hận.”

Cố Lương Nghiên hơi nhướng mày, không ai bì nổi nói.

“Cái chữ hối hận này, chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ nhu nhược trước mặt cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt nhanh chóng cong chân, nhắm ngay vị trí yếu điểm của Cố Lương Nghiên.

Thời điểm hắn cong eo thống khổ, Tô Mê đột nhiên trở tay tránh khỏi trói buộc của hắn, sau đó kéo lên một cánh tay của hắn, dùng sức một chút quăng hắn qua vai, trực tiếp đem hắn hung hăng quăng ngã xuống đất!

Tô Mê vỗ vỗ tay, sửa sang lại giáo phục trên người, từ trên cao nhìn xuống liếc hắn một cái.

“Thiếu niên, hôm nay coi như cho ngươi một cái giáo huấn, về sau thấy chị đây, trốn xa một chút, hiểu chưa?”

Nói xong, trợn mắt nhìn hắn một cái, mang cặp sách nghênh ngang rời đi.

“Màu trắng ren, còn là hai tầng.”

Âm thanh trêu ghẹo lại lần nữa từ phía sau Tô Mê truyền đến.

Lần này, Tô Mê chỉ là thấp giọng nói “biến thái chết tiệt”, dùng sức kéo kéo váy xuống, xoay người biến mất ở hành lang.

Cố Lương Nghiên chật vật nằm trên mặt đất, một tay xoa xoa bộ vị đang ẩn ẩn đau, bỗng nhiên cười lên.

“Thật là có ý tứ.” (thặc thú dzị đó:v)

……

Rất nhanh chương trình học buổi sáng đã kết thúc.

Tô Mê đang thu dọn sách vở, Mộ Dung Sâm từ phía sau ôm eo cô.

“Mê Mê, đi học làm sao lại không để ý tới anh?”

Tô Mê nghe hắn nói tràn đầy ủy khuất, không còn gì để nói trợn trắng mắt.

Hai người bọn họ vốn dĩ chính là ngồi cạnh nhau, vậy mà còn nhiều lần truyền tờ giấy cho cô, thật không hiểu, vậy rốt cuộc là có ý gì?

Đối với Tô Mê mà nói, đi học chính là đi học, cho dù trước kia thành tích học tập của cô không dám nhắc tới, nhưng lớp học có kỷ luật, cô vẫn sẽ tuân thủ.

Hiển nhiên, hai mươi sáu năm không có kinh nghiệm yêu đương nữ hán tử Tô Mê cũng không thích loại phương thức yêu đương này.

Mặc dù hệ thống cái gì cũng không có nói với cô, nhưng Tô Mê cảm thấy, tại trước mặt nam chủ tiểu thuyết này, cô không thể tùy ý OOC, nếu không xuất hiện lệch lạc nào đó trong cốt truyện, đến lúc đó không hoàn thành nhiệm vụ, cô liền over.

Vì thế cúi đầu, thẹn thùng đẩy tay hắn ra.

“Ghét quá đi, mau buông người ta ra, một hồi các bạn học nhìn thấy bây giờ.”

Nam nhân liền không thể chịu nổi nữ nhân làm nũng, đặc biệt là nữ nhân mà mình yêu.

“Mê Mê…….” ánh mắt Mộ Dung Sâm sáng quắc, nhìn khuôn mặt trắng nõn đơn thuần của Tô Mê, nhịn không được cúi đầu, muốn hôn.

Tô Mê hình như có chút cau mày, vừa định đấy hắn ra, lúc này Lâm Cẩm Dư đã đi tới.

“A Sâm, Mê Mê, có muốn cùng đi nhà ăn ăn cơm hay không?”

“Ách, được a.” Tô Mê đỏ mặt, đẩy Mộ Dung Sâm một chút......

“Nhanh lên, người ta rất là đói bụng, muốn đi ăn cơm.”

“Được, anh mang em đi, con mèo ham ăn.”

Mộ Dung Sâm nhanh chóng ở trên mặt cô hôn một cái, ôm Tô Mê, đi ra khỏi phòng học.

Thời điểm đi ngang qua Lâm Cẩm Dư, Mộ Dung Sâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, không hề có ý phản ứng.

Nhưng Tô Mê lại dừng bước chân, kéo cánh tay Lâm Cẩm Dư.

“A Sâm, còn có Cẩm Dư nữa.”

“Mê Mê, không bằng chúng ta đi nhà hàng Nhật Bản, hoặc cơm Tây?”

Mộ Dung Sâm ý tứ rất rõ ràng, không muốn đi chung với Lâm Cẩm Dư.

Tô Mê làm sao nghe không hiểu chứ?

“Được thôi.”

Tô Mê dịu dàng cười, nhìn về phía Lâm Cẩm Dư.

“Cẩm Dư, chúng ta cùng đi ăn?”

Hắn giật giật khóe miệng, vừa định mở miệng, Mộ Dung Sâm đột nhiên lãnh lệ rống lên một tiếng.

“Không được!”.

Đôi mắt Lâm Cẩm Dư bỗng chốc tối sầm lại, khuôn mặt tuấn tú âm nhu, che dấu không được sự bi thương cùng cô đơn.

Hắn miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không được, Mê Mê, em cùng A Sâm đi đi, anh đi nhà ăn cơm.”

Nói xong, hắn cúi đầu, một mình lẻ loi rời khỏi phòng học.

Tô Mê cau mày, nhìn về phía Mộ Dung Sâm.

“A Sâm, anh làm sao có thể đối với Cẩm Dư như vậy, anh ấy không phải anh em tốt của anh sao, bạn tốt sao, cho dù anh ấy làm chuyện gì, làm anh không cao hứng, nhưng em tin, Cẩm Dư thiện lương như vậy, nhất định không phải cố ý, anh cần gì phải giận chó đánh mèo chứ?”

Khi Tô Mê vừa nói như vậy, Mộ Dung Sâm mới bắt đầu xem lại hành vi của mình.

Đúng vậy, là hắn cưỡng bách Lâm Cẩm Dư, hắn lại vì sợ bị Tô Mê nhìn ra cái gì, cố ý xa cách Cẩm Dư, nhằm vào cậu ấy, trong lòng cậu ấy nhất định không dễ chịu.

Nói cho cùng, Lâm Cẩm Dư thoạt nhìn cũng không phải là nam nhân có xu hướng giới tính không bình thường.

Như vậy, khi Lâm Cẩm Dư phát hiện mình bị anh em tốt ngủ qua, chẳng những không tức giận, ngược lại vì tình hữu nghị của bọn họ, quả quyết bảo đảm sẽ không nói ra ngoài.

Mà hắn còn quá phận giận chó đánh mèo với cậu ấy như vậy, Mộ Dung Sâm nghĩ nghĩ, xác thật là hắn không đúng.

“Mê Mê, em đừng nóng giận, là anh sai, anh đây liền đi theo xin lỗi Cẩm Dư.” Mộ Dung Sâm mặt đầy nghiêm túc.

Tô Mê vừa lòng cười

“Được, em ở quán cay Tứ Xuyên gần trường học chờ hai người, gọi thêm nhiều món Cẩm Dư thích ăn một chút, anh nhất định phải đem anh ấy thành công mang lại đây.”

Mộ Dung Sâm gật gật đầu, chạy ra ngoài.

Tô Mê lập tức thu lại nụ cười, lấy khăn ướt, xoa xoa bên mặt bị Mộ Dung Sâm hôn qua, cầm ba lô, bước đi trầm ổn ra khỏi trường học.

Nhưng mà tới quán món cay Tứ Xuyên, Tô Mê còn chưa có vào cửa, vậy mà đụng phải tên biến thái lúc sáng chiếm tiện nghi của cô!

“Nha, học muội, chúng ta thật đúng là có duyên, lại gặp mặt rồi.”

Cố Lương Nghiên lúc đầu cùng một đám anh em muốn đi nhà hàng Nhật, kết quả đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn thay đổi khẩu vị, vì thế liền tới quán món cay Tứ Xuyên này.

Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến, vừa đến cửa, thế nhưng sẽ gặp được con mèo nhỏ hoang dã này.

~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.