Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá

Chương 47: Gặp lại tình cũ (1)



Trở về với căn phòng ký túc xá trống rỗng không bóng người trong buổi chiều tà mang chút đượm buồn , nó căng thẳng nhìn sang căn phòng đối diện kia , mà lòng thấy nhức nhói kinh khủng , có lẽ do nó chưa kịp làm quen với việc thiếu đi hắn , hay do nó chỉ đang gượng ép chính bản thân mình phải tỏ ra đáng thương như thế này , mọi thứ đều khiến nó thấy đau đầu...

Cuối tuần cũng sẽ diễn ra nhanh thôi , thú thật , nếu cứ giữ tâm trạng như vậy chẳng mấy chốc nó muốn chết thôi ...vả lại với tâm trạng này đi ra đường quả thật không phải ý hay chút nào , căn bản điều này làm nó không được thoải mái , nhưng vì đã hứa với Thiệu Anh rồi , nên nó vẫn phải đi thôi , nó không quen thất hứa và cũng không quen lừa dối ai bao giờ , vì chính bản thân nó cũng sợ điều này ...

Nhưng chỉ cần nghĩ tới Thiệu Anh nó sẽ lại nghĩ tới vụ ngày hôm đó ở phòng hắn , mọi thứ như mập mờ trước mắt nó , xét cho cùng thì nó cũng không biết rõ mối quan hệ giữa Thiệu Anh và hắn là như thế nào nhưng cái việc đó đã làm nó xuất hiện trong đầu hàng trăm hàng nghìn những ý nghĩ vớ vẩn khác nhau , lộn xộn và rối bời hơn lúc nào hết . Nó sợ cái cảm giác khi nghĩ tới chuyện này , cái chuyện mà có thể nào hắn và Thiệu Anh đang yêu nhau , cái chuyện mà có thể nào do hắn đã chán nó và muốn đi tìm 1 người mới ...

Chính ngay lúc này cửa phòng hắn bất chợt được đẩy ra , nó đứng phơi quần áo ở ban công thì Thiệu Anh xuất hiện ngay trong tầm mắt nó , chiếc áo trên tay rơi xuống , nó ngỡ ngàng vì Thiệu Anh có chìa khóa phòng cửa hắn ? Ánh mắt lại mông lung như trước mắt mình đang diễn ra một bối cảnh khiến cho người ta không tin được . Thiệu Anh nhìn thấy nó trong bộ đồ vải bình thường , còn cô thì mặc chiếc váy đen ôm sát sang trọng . Và nhẽ ra trong tình thế này loại người dễ khinh dễ bỏ như cô thì có lẽ đã phỉ báng nó từ lúc nào nhưng chẳng ai ngờ lòng người khó đoán , Thiệu Anh lại là một con cáo già một khi đã có được kịch bản trong tay quyết diễn cho hết vở kịch rồi mới ngồi thưởng thức cái kết của nó .

- Ay yo ...ai đây ???

Thiệu Anh nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng rồi đưa ánh mắt hết sức quyến rũ về phía nó , tay chống cằm đặt trên thành ban công , khuôn miệng nhỏ xinh mang chút màu đỏ tươi của son nhẹ nhàng nhếch lên như đang thấy thú vị với người con gái trước mắt ...

Nó nhìn chằm chằm vào Thiệu Anh như đang nhìn 1 con người hoàn toàn xa lạ , miệng không nhếch nhác thêm tí gì , đáp lại câu chào mang hàm ý hỏi và khinh bỉ kia chỉ là sự im lặng đến lạ thường của nó . Thiệu Anh có lẽ cũng nhận ra sự thắc mắc của nó về chuyện cô có chiếc chìa khóa trong tay , đương nhiên là đối với nó thì sẽ là như vậy rồi , vì vốn dĩ nó đâu biết quan hệ của Thiệu Anh với hắn là gì nên cho dù Thiệu Anh có nói thêm hàng nghìn câu thiếu sự thật thì nó cũng đâu thể chạy đến hỏi hắn và xác minh được ngay lúc này , tại bây giờ 2 người vẫn đang trong quá trình giận hờn khó bỏ ...

- Cậu...cũng ở đây sao ?

Thiệu Anh một lần nữa vẫn lại là người lên tiếng hỏi nó , cho dù điều này làm cô không thích , nhưng sắp tới có một sự kiện mà cô không muốn thiếu mặt nó nên suy cho cùng bây giờ cũng phải nhẹ giọng khiêm nhường cả , tất cả là vì mục đích của cô , và tất cả cũng là vì không thể thiếu đi nó để hoàn thành mục đích này .

Và dĩ nhiên lần này nó cũng không thể cứng đầu mà im lặng được nữa , đành phải dơ tay chào với vẻ mặt lạnh và trở lại là sự chào hỏi với một cái cười mỉm không mấy tươi tắn .

- Uk , mình là học sinh trường này , ở đây luôn .

Nghe nó nói xong Thiệu Anh cũng cố tình để lộ ra vẻ mặt bất ngờ như chưa từng được nghe qua chuyện này .

- Ohh...ra vậy , không ngờ là lại trùng hợp như thế :)))

- trùng hợp ? _ nó ngạc nhiên hỏi lại

- À , thì cái phòng mình đang đứng đây , là phòng của vị hôn phu của mình .

.

.

.

.

.

5 giây nó chết lặng với câu nói quá mức bất ngờ của Thiệu Anh , người không nhúc nhích , hành động không có , và ánh mắt cũng dừng luôn , y như một bức tượng cứng đờ , không hơn không kém

Và trong cùng lúc đó , một cái nhếch mép chứa rõ sự vui mừng trong đôi mắt sâu thẳm kia thật khiến cho người ta nhìn vào thấy lạnh người .

- Cậu ...nói sao cơ ?

- Cậu bất ngờ sao Thiên Y ? Anh ấy , người con trai ở phòng này , Dương Thế Phong là ...vị hôn phu của mình :)

- Hôn...hôn phu

- Phải , bọn mình đã có hôn ước với nhau rất lâu rồi nhưng tại vì mình có việc phải xa anh ấy một thời gian nên không có cơ hội để tiếp xúc với nhau , nhưng bọn mình vẫn qua lại bằng zalo , fb , Mess , đủ thứ,.. nói chung là dù xa nhau nhưng tình cảm vẫn rất đi lên và ...mỗi năm anh ấy vẫn thường gửi qua rất nhiều quà cho mình , cậu có cần xem một vài món không ? :)

Thiệu Anh càng nói lòng nó càng thắt lại , từng câu nói , từng chữ một đều làm cho lòng nó đau như dao cắt , sao mọi thứ có thể tồi tệ đến như vậy chứ , nó không ngờ và càng không thể tin được , người nó yêu lại là người đã có tình đã có hôn sự với người con gái khác . Trái tim như bị xé nát ra từng mảnh , nó ước chuyện này chỉ là một giấc mơ , và đơn giản là khi nó tỉnh dậy mọi thứ vẫn y nguyên như lúc mới bắt đầu , nó không muốn gặp hắn , không muốn vào trường này và sẽ ở lại trường cũ , tiếp tục cuộc sống học sinh bình thường với lũ bạn cùng khu , với lũ bạn đã thân thiết từ hồi còn nhà trẻ mẫu giáo . Còn cuộc sống hiện tại chỉ mang lại cho nó nhiều phiền phức và đau khổ , chỉ mang lại cho nó nhiều dằn vặt tủi thân .

Chợt nước mắt cứ lặng lẽ rơi , 1 giọt , 2 giọt , lăn dần từ khóe mắt xuống gò má đáp nhẹ vào nền đất lạnh buốt .

Cho dù nó đang cảm thấy rối rắm và mặc cho cảm giác xé nát kia đang giày xéo lên nó , Thiệu Anh vẫn ngang nhiên cắt ngang sự đau khổ kia và chen vào với một sự đau khổ tột cùng khác .

- Đây ..cậu nhìn xem , đây là chiếc nhẫn anh ấy tặng mình . Có đẹp không , chiếc nhẫn này được thiết kế rất tinh xảo và còn là sản phẩm có một không hai do chính tay Thế Phong đặt cho mình đấ ...

- tôi mệt , vào nghỉ 1 lát .

Nó sầm mặt xuống và bỏ mặc chậu quần áo , quay đi trong làn nước mắt giàn giụa , chưa bao giờ nó thấy mình mau nước mắt như khoảng thời gian gần đây cả . Vào những lúc tâm trí rối bời như vậy , ngủ là cách và là việc tốt nhất , dễ dàng nhất nó có thể làm , mệt rồi thì ngủ , quên đi được một lúc sẽ không còn đau nữa . Nhưng nó chỉ sợ , hình bóng của hắn sẽ còn theo nó cả vào trong những giấc ngủ , giấc mơ , bám theo nó từng giây , từng phút một .

Nhưng mà ...không phải chỉ hắn mà ngay lúc này vẫn còn có người chưa muốn buông tha nó

- Thiên Y , khoan hẵng đi

Thiệu Anh cất lời , chân nó dừng bước , đầu hơi ngoảnh lại , mặt không chút tình ý

- ?

- Cậu...vẫn sẽ đến buổi tiệc đó chứ ?

- Tôi sẽ đến , đến để còn xem , cặp nam nữ 2 người hạnh phúc thế nào

Nó dằn lòng mình xuống mà nói ra 1 câu cay nghiệt , người ngoài nhìn vào không biết có khi còn nghĩ nó mới là người có lòng dạ độc ác còn người kia thì tiểu thư đài các , không chút dã tâm . Nhưng biết làm sao được , câu nói này được đưa ra nó còn chưa kịp nghĩ , mà nói xong cũng bất ngờ không biết sao mình lại nói vậy nhưng rồi cũng nhanh chóng chấp nhận và không quan tâm vì hiện tại ... nó không muốn tâm trí mình dây dưa thêm chút gì nữa về chuyện này hay tất cả những chuyện khác , mà lần này nó đi ...chỉ đơn giản vì 1 điều là thực hiện lời hứa , chỉ đơn giản như vậy thôi . Ngày hôm nay coi như nó đã có câu trả lời về chuyện mà bao ngày qua mình thắc mắc , thắc mắc về mối quan hệ của hắn với Thiệu Anh , thắc mắc không biết 2 người này có gì , và tất cả nó đã nắm rõ trong lòng bàn tay .

Đáp nhanh xuống giường nó lại chìm vào giấc ngủ sâu lắng , nãy giờ Tiểu An và Bảo Hân gần như đã chứng kiến tất cả , 2 người họ còn chết lặng huống hồ là nó .

Bảo Hân lúc đó thực sự muốn xông đến là đấm cho Thiệu Anh mấy phát cảnh cáo , nhưng nhìn loại người như cô ta cũng biết tiểu thư nhà giàu , hơn nữa theo như những gì họ nghe tương lai còn là con dâu Dương gia nên đâu phải nói muốn đụng là đụng được , còn Tiểu An thì như muốn bật khóc khi biết tất cả mọi chuyện , cô bịt miệng không tin vào mắt mình , phù du , mọi thứ từ trước tới nay về hắn và nó chỉ là phù du , hắn ngang nhiên trêu đùa nó quá đáng như vậy mà còn sống được trên đời này sao ? Cả 2 lúc này cùng hoang mang và lo lắng cho nó , cả 2 cùng muốn chạy đến ôm lấy nó mà an ủi nhưng mà ...mỗi lần có chuyện buồn nó luôn tự mình vượt qua , luôn tự cho mình là mạnh mẽ , luôn tự để bản thân bị giày vò đến đau khổ rồi coi như không có gì . Tất cả thật khiến cho mọi người thấy thương xót ...thương xót cho sự mạnh mẽ mà cũng thật yếu đuối kia ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.