Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 1014: Ủy Khuất Cầu Toàn Cho Ai Xem Nhị





Đưa lên cửa bị người ngủ...!Anh là đang giễu cợt chuyện lúc trước cô vì đại BOSS, thừa dịp anh say rượu, trèo lên giường anh ư?
Câu nói này liền giống như một con dao sắc, ở dưới tình huống Trình Thanh Thông không phát hiện chút nào, liền im lặng không tiếng động xé ngực cô ra, sau đó lưỡi dao sắc bén hung hăng ghim vào trong trái tim cô khiến máu tươi đầm đìa.

Lúc trước cô nghĩa vô phản cố vì người đàn ông mình ngưỡng mộ khi còn trẻ, dùng hết tất cả.

Nhưng chưa từng nghĩ đến, lúc trước cô phấn đấu quên mình, lại thành vũ khí giễu cợt của anh.

Nhưng cô oán được ai?
Đó là cô không oán không hối cam tâm tình nguyện đi làm , là cô có lỗi với anh trước, cho nên cô liền phải nhận lấy hậu quả...!
Đối mặt với khinh thường sỉ nhục của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, rũ mắt xuống, im lặng không lên tiếng.


Bộ dáng giống như con dâu nhỏ bị khinh bỉ này của cô, chọc cho Tần Dĩ Nam càng trở nên táo bạo hơn, không chút lưu tình lại lên tiếng chế nhạo cô: "Thế nào? Hẳn sẽ không quên lúc trước chính mình không biết xấu hổ cởi quần áo, trèo lên giường tôi như thế nào chứ? Nếu lúc trước cũng đã làm chuyện hạ tiện như vậy, hiện nay lại giả vờ ra một bộ dáng ủy khuất cầu toàn cho ai xem? Muốn nhận được sự đồng tình của tôi sao? Trình Thanh Thông, cô tỉnh lại đi, cô cảm thấy tôi sẽ đồng tình với cô? Nhiều nhất, tôi chính là dùng cô để tiêu khiển giải trí thôi..."
Tần Dĩ Nam nói đến đây, môi cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần ác ý mở miệng nói tiếp: "...!Chẳng qua, ngược lại cô, giống như vẫn là còn có chút ý tứ với tôi...!Tôi cũng đã đối với cô như vậy, vào lúc tôi chạm vào cô, cô còn có thể trầm luân ở trong đó, gọi tên tôi...!A...!Thật là chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô vậy..."
Tay Trình Thanh Thông bất giác nắm chặt đệm chăn, trong mắt vốn không ngừng chảy xuôi nước mắt, bỗng nhiên liền ngừng lại, cô sợ anh tiếp tục nói tiếp, con ngươi ướt át đen nhánh hỗn loạn chuyển mấy cái, liền run rẩy môi, nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo một chút đáng thương: "Anh, ngày mai anh còn phải đi làm, sớm, đi ngủ sớm một chút đi...!Tôi, tôi đi tới, chỗ đó ngủ..."
Cô vội chỉ ghế sofa một chút, liền chuyển đến mép giường.

Tần Dĩ Nam thật là cực kỳ hận Trình Thanh Thông, hận không thể nhìn cô đau không muốn sống cả đời, cho nên mỗi lần gặp cô, liền nghĩ tất cả biện pháp nhục nhã cô, nhưng sau khi thật nhục nhã được cô, đáy lòng của anh chẳng những không có chút xíu thoải mái, ngược lại trở nên càng thêm nổi giận, anh thấy cử động cô luống cuống tay chân chuyển về phía mép giường, cực kỳ giận dữ liền nắm lấy cái gối khác, hung hăng ném xuống đất.

Trình Thanh Thông bị cử động của anh làm kinh hãi đến dừng ở cạnh giường, động cũng không dám động một chút.


Tần Dĩ Nam lạnh lẽo rét buốt nhìn lướt qua Trình Thanh Thông đứng cứng đờ ở bên giường, hung dữ mở miệng nói: "Không phải muốn đi ngủ ghế sofa sao? Còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Chờ tôi mời cô lên giường?"
Trình Thanh Thông giống như là điện giật, nhanh chóng xông về phía ghế sofa, bước chân của cô rất hỗn loạn.

Trên đường đi, khi đi qua cái gối bị anh ném, còn cúi người nhặt lên.

Vọt tới trước sô pha, cô cũng không buông gối ra, chỉ là ôm chặt vào trong ngực, nằm ở trên ghế sofa.

Ghế sofa không lớn, chỉ dài một mét sáu, cô cuộn tròn ở phía trên, một đoàn nho nhỏ, lại có thể để trống ra một khoảng rất lớn.

Cô không lấy chăn mền, chỉ kéo một tấm mền rất mỏng che ở trên người, không biết là khóc, hay là lạnh, cách chăn mỏng, Tần Dĩ Nam nhìn thấy thân thể cô, đang không ngừng run rẩy.

Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm một màn kia, yên tĩnh nhìn một lát, động môi, lại luôn không hề nói gì, dùng sức kéo chăn lên một chút, che kín đầu, ngủ thiếp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.