Trình Thanh Thông bỗng chốc sững sờ, cho rằng chính mình xuất hiện nghe nhầm.
Anh lại sẽ dùng ngữ khí bình tĩnh hòa nhã như vậy nói chuyện với cô...!
Trình Thanh Thông cúi đầu rất lâu, vẫn không dám đi nhìn Tần Dĩ Nam, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông ngoại trừ thoạt nhìn rất mỏi mệt, trên trán hoàn toàn không giống như đối mặt với cô vào ngày thường, có ghét bỏ và trào phúng mà cô sợ nhất kia, ánh mắt anh nhìn cô là một mảnh trong veo, vẫn là dáng dấp lần đầu cô gặp mặt quen biết và dần dần yêu thích kia.
Trình Thanh Thông nhìn Tần Dĩ Nam thất thần, cô cũng không dám nhúc nhích một chút, rất sợ vừa không cẩn thận, ảo giác trước mặt liền bị đánh tan, mặt mày ôn nhuận của người đàn ông biến thành giống như lợi kiếm giấu độc.
Tần Dĩ Nam thấy Trình Thanh Thông nhìn mình chằm chằm, mơ hồ một lúc lâu, hơi chớp mắt với cô, trầm thấp mở miệng, âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói một tiếng: "Cám ơn."
Sau đó đứng tại chỗ một lát, liền vòng qua cái khay trên mặt đất, đi đến nhà vệ sinh.
Đèn nhà vệ sinh sáng lên, cửa nhà vệ sinh đóng lại, lúc này Trình Thanh Thông mới hậu tri hậu giác kinh hãi lấy lại tinh thần.
Anh vừa mới ôn tồn nói chuyện với cô? Hơn nữa còn là hai câu? Tuy rằng câu thứ hai chỉ là một câu cám ơn đơn giản?
Rốt cuộc có phải cô đang nằm mơ không?
Trình Thanh Thông âm thầm bấm bắp đùi mình một cái, bởi vì lực đạo quá ngoan quá mạnh, đau đớn khiến cho mi tâm của cô hung hăng nhăn lại, suýt nữa không khống chế được kinh hãi hô ra tiếng.
Hóa ra cô không phải là đang nằm mơ, anh lại có thể thật dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện ...!
Kích động giống như mưa rền gió dữ, bỗng chốc bao phủ từ trên xuống dưới khắp toàn thân Trình Thanh Thông, khiến cho đáy mắt nhanh chóng hội tụ một tầng sương mù, tốc độ tim đập của cô đã nhanh hơn, cô thích thú nhịn không được liền giương cong khóe môi, nước mắt lại lăn xuống từ khóe mắt.
Trong phòng vệ sinh truyền tới âm thanh bồn cầu bơm nước, Trình Thanh Thông vội vàng thu lại tinh thần, bước nhanh đi đến ngưỡng cửa phòng sách, khom người, bưng khay lên, đi vào trong phòng sách.
Cô còn chưa đi đến trước bàn sách, Tần Dĩ Nam liền đi ra từ phòng vệ sinh, bước vào phòng sách.
Trên bàn sách của anh chất đầy đủ kiểu văn kiện, Trình Thanh Thông miễn cưỡng tìm một chỗ trống để cái khay xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam.
Anh vẫn là bộ dáng rất ôn hòa kia, không có bất kỳ dấu vết chuyển biến tức giận và không vui lòng nào, mặc dù như thế, đáy lòng Trình Thanh Thông vẫn không có đáy, cô chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng rủ tầm mắt xuống, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Ăn khuya thừa dịp ăn nóng đi, nếu không sẽ nguội."
"Ừ." Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, kéo ghế làm việc ra, ngồi xuống.
Thái độ không tức giận của anh, khiến cho sợ sệt của Trình Thanh Thông biến mất một chút, cô vừa thấy anh đồng ý, lập tức liền bưng chè trôi nước đến trước mặt anh, còn lấy một cái muỗng đưa tới trong tay anh.
Lúc trước khi anh và cô kết hôn, anh khó tránh sẽ bận làm việc vào ban đêm, chậm chạp không thể đi ngủ, cô sẽ luôn nấu các loại ăn khuya cho anh, đưa đến phòng sách của anh.
Chẳng qua lúc đó, gan cô lớn hơn bây giờ rất nhiều, không phải len lén để thức ăn khuya xuống, gõ gõ cửa liền nhanh chóng né tránh, lúc đó cô sẽ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng sách anh ra, đi vào.
Nếu anh bận, cô liền đứng yên tĩnh chờ ở một bên, nếu anh không bận, cô liền bảo thừa dịp ăn nóng như vừa rồi.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm muỗng Trình Thanh Thông đưa tới trước mắt mình, hốt hoảng một trận, mới thu hồi tinh thần.
Lúc anh giơ tay lên nhận lấy muỗng, chạm vào đôi mắt to đen nhánh trong suốt của cô đang nhìn chằm chằm anh, anh nhìn thấy một chút bất an từ đáy mắt đó, có lẽ là sợ anh đi..