Sau khi cô gọi tên, thân thể run nhẹ lên, tinh thần liền đột nhiên thức tỉnh.
Cô nghĩ đến, cô từng vào lúc chìm đắm ở trong rung động anh cho cô, nhịn không được gọi tên anh, anh nói với cô một câu “Tôi có cho phép cô gọi tên tôi sao?”
Lúc này anh ôn nhu với cô như vậy, là không cầm lòng nổi, hay là an bài một dụng ý khác?
Đang lúc cô hết sức sợ sệt, Tần Dĩ Nam nghe thấy cô gọi tên, nắm eo cô, kết hợp càng thân mật với cô nhiều hơn.
Cô không có chuẩn bị, trong miệng thất thanh “a” ra tiếng, tinh tế mềm mại, khiến cho anh càng điên cuồng, mang theo ngọn lửa cực nóng, thiêu đốt toàn thân cô.
Anh vốn là rất thương tiếc che chở muốn cô, nhưng đến lúc sau, anh liền bắt đầu không khắc chế được liền kịch liệt lên.
Anh luôn cảm thấy lồng ngực anh dồn nén một cổ khí, anh không rõ cổ khí kia đại biểu cái gì, chỉ cần anh hung mãnh chiếm hữu thân thể cô, cổ khí kia liền sẽ tiêu tán đi rất nhiều.
Cô chịu đựng kích thích anh cho cô, ở dưới sự tiến công mãnh liệt của anh, cô hoàn toàn thất thủ, tay nắm đệm chăn của anh nâng lên nhốt chặt cần cổ của anh, bắt lấy bờ vai của anh, đụng chạm của cô khiến cho toàn thân anh chấn kinh một cái, chẳng những không có ghét bỏ, ngược lại muốn cô càng nhiều hơn.
Không biết trải qua bao lâu, tất cả mới bình tĩnh lại.
Cô mệt chết, ngồi phịch ở trên giường động cũng không nguyện nhúc nhích một chút, thậm chí cô còn chưa nghĩ đến rốt cuộc anh và cô đã phát sinh chuyện gì, liền rơi vào trong giấc mộng.
Anh ôm cô, giống nhau là động cũng không muốn động, tất cả trong không khí là hơi thở ái muội của anh và cô, bởi vì quá phóng túng, qua một hồi lâu anh mới khiến cho đầu óc của mình tỉnh táo lại từ trong kích tình vừa rồi, lúc này anh mới phát hiện, chính mình lại có thể vào lúc liều chết triền miên, ở cao triều cuối cùng, tay anh và tay cô liền nắm thành tư thế mười ngón tay đan xen.
Tư thế đó, là để người trong tình yêu cuồng nhiệt biểu đạt tình yêu, ý tứ nắm tay nhau mà chết, cùng đi đến bạc đầu.
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, hơi hơi quay đầu một cái, nhìn về phía tay nắm tay của anh và cô.
Anh nhớ được, cái nắm tay này, là anh chủ động.
Lúc tay anh đan xen vào đầu ngón tay cô, mười ngón tay giao nhau, nắm chặt tay của cô, thì toàn thân cô còn nhẹ nhàng run rẩy một chút, giống như là không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng thời gian này hành vi của anh có chút quá xa lạ quá khác thường, đến chính anh cũng không thể giải thích nguyên nhân.
Qua một lúc lâu, tầm mắt Tần Dĩ Nam, mới chuyển dời từ tay nắm tay của hai người, hướng về dung nhan đã ngủ say của cô, anh nhìn mặt cô, trở nên hơi thất thần.
Anh rất rõ ràng, anh nên phải buông tay cô ra, mà không phải ôm nhau ngủ với cô như vậy.
Chỉ là, lúc ở trong đầu anh hiện ra ý nghĩ này, anh ôm cô vào lòng càng chặt một chút, lực đạo anh nắm tay cô càng mạnh một chút.
Tiễn mẹ Trình đi, trên đường Tần Dĩ Nam lái xe đưa Trình Thanh Thông về thành phố, nhận được điện thoại trợ lý thúc giục hỏi anh mấy giờ đến công ty.
Sau khi cắt đứt, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu hỏi Trình Thanh Thông một câu: “Em đi nơi nào?”
Trình Thanh Thông nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhìn khách sạn Tứ Quý mình đi làm không xa, liền lên tiếng nói: “Đưa em đến khách sạn đi, em đã lâu không tới rồi.”
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa gật đầu một cái, chuyển tay lái, quẹo phải ở đường phía trước.
Không có mẹ Trình, hai người ở cùng một chỗ luôn có vẻ đặc biệt trầm mặc.
Tần Dĩ Nam thường xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Trình Thanh Thông một cái, mà không biết có phải do tối hôm qua quá mệt mỏi hay không, sắc mặt Trình Thanh Thông không dễ coi lắm, dựa vào ở trên lưng xe, nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ bù..