"Tống Thanh Xuân, lá gan của cô thật lớn!"
"Tôi đã cảnh cáo cô đến như vậy mà bây giờ còn năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi.
"
Bờ vai Tống Thanh Xuân chỉ rung nhẹ lên một chút, sau đó liền không có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống, mở miệng nói:" Tô tổng, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Nói chuyện?" Tô Chi Niệm nhướng mắt nhìn Tống Thanh Xuân, giống như là nghe được một chuyện gì rất buồn cười, trên mặt hiện ra vẻ châm biếm, giọng nói như trước sắc bén: "Cô cho là tôi nói đùa?"
"Tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô, cô nghĩ giữa chúng ta có gì để nói?"
Bình thường Tô Chi Niệm không lên tiếng cũng khiến cho người ta có cảm giác áp bách, lúc này gương mặt và khí thế vô cùng sắc bén, giống như lúc nào cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết.
Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt anh, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng từ lâu trái tim đã nổi lên một tầng sợ hãi, lòng bàn tay nắm chặt cũng đã ướt mồ hôi, cô cố gắng duy trì giọng điệu: "Cho tôi một chút thời gian của anh, có thể không?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ánh mắt cũng không rõ có biểu tình gì.
Ánh mắt của anh rất sắc bén, đáy lòng Tống Thanh Xuân run lên một cái.
Bầu không khí bên trong trở nên căng thẳng.
Im lặng như thế nếu so với sự tức giận của Tô Chi Niệm thì Tống Thanh Xuân cảm thấy khó chịu hơn.
Thực ra Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân chí có một phút, nhưng mà một phút này đối với Tống Thanh Xuân dài như một thế kỷ cứ giày vò cô.
Tới gần lúc Tống Thanh Xuân sắp không chịu nổi, Tô Chi Niệm mới cử động thân thể, dựa lưng vào ghế salon, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, hàn khí trong giọng nói vẫn chưa mất: "Lần trước ở công ty cô ngăn cản tôi là muốn nói gì?"
Tô Chi Niệm giơ tay lên, gật đầu một cái, rồi suy nghĩ một cái gì đó, một lát sau mới nói: "Cho cô năm phút? Được không?"
Tô Chi Niệm chuyển đề tài quá nhanh, Tống Thanh Xuân có chút không theo kịp tiết tấu, sửng người một chút, nhìn Tô Chi Niệm nói: "Hả? Năm phút?"
Tô Chi Niệm không kiên nhẫn nghe Tống Thanh Xuân nói, chậm rãi mở miệng: "Hay là tôi nhớ lộn? Không phải năm phút mà là bốn phút? À không là ba phút? Hay là hai phút?.
.
.
"
Nghe Tô Chi Niệm nói, trong nháy mắt Tống Thanh Xuân phản ứng kịp.
Anh ta đã chịu nghe cô nói ?
"Là năm phút.
" Đáy mắt Tống Thanh Xuân dấy lên một chút hy vọng, cô vội vàng chen ngang lời nói của Tô Chi Niệm: "Tôi nghe anh nói cho tôi năm phút.
"
"Được, tôi cho cô năm phút.
" Tô Chi Niệm lấy tay vốn nãy giờ vịn thành sổ để lên đầu, bày ra một dáng vẻ thanh thản.
Không biết có phải vì trước đây do Tô Chi Niệm rất khó tiếp xúc, lúc này chợt đồng ý nghe cô nói làm đầu óc Tống Thanh Xuân có chút chưa chuẩn bị, trong nháy mắt liền quên mình nên nói gì, cô đứng trầm mặc trước Tô Chi Niệm một lúc lâu mà không hề mở miệng nói một câu nào.
Tô Chi Niệm cũng không tức giận, tâm tình cứ như vậy mà chờ, không khí có tiếng nhạc bao quanh, qua một chút, anh mới nói: "Còn bốn phút.
".