Vốn chính cô cũng không nghĩ tới Tần Dĩ Nam sẽ để ý tới niềm vui và nỗi buồn của cô.
Đường Noãn không vui, Tống Thanh Xuân lại càng cao hứng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút thật lòng thật dạ: “Anh Dĩ Nam, em thật sự không buồn bực đâu.”
“Không có là tốt rồi, ăn cơm đi.” Vẻ mặt Tần Dĩ Nam cười ấm áp gắp đồ ăn cho Tống Thanh Xuân, sau đó mới gắp cho Đường Noãn.
Mặc dù nét mặt Đường Noãn mỉm cười nhưng trong đáy mắt lúc này sự không vui càng đậm hơn.
Còn tâm tình Tống Thanh Xuân rất tốt, lúc đầu cô không muốn ăn giờ thì bắt đầu ăn từng miệng lớn.
Thật ra Tống Thanh Xuân sớm nên nghĩ tới, dựa theo tính nết của Đường Noãn, cô ta không có khả năng cứ để bản thân mình bực tức như vậy.
Nhưng cô không nghĩ tới, đến khi ăn cơm được một nữa thế mà Đường Noãn lại tuyên bố cho cô một bí mật động trời.
Cái bí mật kia đã giải thích vấn đề mà cô luôn buồn bực, cũng khiến đáy lòng cô trở nên vô cùng căm phẫn và không cam lòng.
Đầu tiên Đường Noãn thân thiết gọi “Dĩ Nam,” sau đó hỏi một câu: “Anh còn nhớ rõ tại sao chúng ta quen biết không?”
Tần Dĩ Nam nghe thấy lời Đường Noãn nói thì gật đầu, nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng mới nói: “Nhớ chứ.”
“Em cũng còn nhớ rõ, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, nhớ tới chuyện khi đó cảm thấy tình yêu rất đơn thuần rất tốt đẹp.
Hơn nữa khiến đáy lòng người ta có chút cảm động.” Lúc Đường Noãn nói tới đây, trên khuôn mặt đã hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó liền làm như đang nói chuyện với bạn tốt gọi một tiếng “Thanh Xuân,” đợi tới lúc Tống Thanh Xuân ngẩng đầu mới tiếp tục hỏi: “Cô biết tôi và Dĩ Nam quen nhau thế nào không?”
Khi đó Tống Thanh Xuân cho rằng Đường Noãn lại sử dụng chiêu cũ, khoe khoang trước mặt cô, để khiến cô khổ sở, cho nên yên lặng đảo tròng mắt không mấy để tâm, chỉ lắc đầu với Đường Noãn.
Sau đó liền cúi đầu tiếp tục hăng hái chiến đấu với đám đồ ăn ngon.
Nếu Đường Noãn đã muốn khoe ra, làm sao có thể vì sự im lặng của cô mà từ bỏ ý đồ, ngược lại còn thêm vài phần kích động lải nhải nói về chuyện lúc đầu cô ta và Tần Dĩ Nam quen biết: “Tôi và Dĩ Nam ấy à, là quen biết ở trong thư viện hồi trung học.
Khi đó tôi có chút máu văn nghệ, khá đam mê thơ Từ Chí Ma, gặp câu nào hay tôi đều chép lại.
Thậm chí bản thân còn học phong cách viết của Từ Chí Ma, viết một bài thơ ngắn đặt trong quyển sách kia.
Sau này lúc trả sách tôi liền quên nên tờ giấy đó để lại bên trong….”
Khi Đường Noãn nói mãi không ngừng, đáy lòng Tống Thanh Xuân còn cười nhạo cô ta thật là nhàm chán, cô ta nói cô ta không hề thích Tần Dĩ Nam, lại còn làm như vậy!
Thật ra cô cũng cố gắng đặt Tần Dĩ Nam lên vị trí bạn bè hoặc anh trai, lúc ban đầu cô buông bỏ phần yêu đương này cô cũng rất khó chịu.
Nhưng thời gian cũng đã qua một tháng lẻ một tuần rồi, cô phát hiện sự khó chịu này cũng phai nhạt nhiều theo thời gian.
Thời gian, đúng là bài thuốc tốt chữa lành vết thương, một ngày nào đó cô sẽ thoải mái, sau đó lại nghĩ tới tình yêu cô theo đuổi và dấu dưới đáy lòng nhiều năm như vậy, lòng cô sẽ yên lặng như nước cười nhạt một tiếng.
Nhưng cô càng nghe Đường Noãn càng nói về sau thì làm thế nào cũng không cười nhạo nổi nữa, ngược lại đặc biệt cẩn thận nghe ngóng.
“Chắc khoảng một tuần sau tôi mới nhớ tới chuyện này vì thế chạy tới thư viện, tìm được quyển sách kia sau đó lật tìm hồi lâu mà không tìm thấy tờ giấy nhỏ của tôi, ngược lại thấy một tờ giấy mới….”