Lúc Tống Thanh Xuân nghe tới đó, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Noãn.
Đường Noãn chạm phải tầm mắt cô, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng lúc càng kinh diễm động lòng người.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo mùi vị kích thích: “….
Trên tờ giấy đó cũng là một bài thơ ngắn, chữ viết rất ngay ngắn, hơn nữa bài thơ vô cùng hay, chỉ xem một lần là chạm tới đáy lòng….”
Đường Noãn nói tới đây còn nghiêng đầu cùng Tần Dĩ Nam liếc nhau một cái, như đang muốn làm nổi bật đoạn thời gian năm tháng thanh xuân tốt đẹp của buổi gặp gỡ ban đầu.
Đáy mắt hai người đối diện nhau tỏa sáng, nồng nàn không thể tưởng tượng nổi.
“….
Sau đó tôi lại mượn quyển sách này mang về nhà, trầm tư suy nghĩ mấy ngày, rồi viết một bài thơ, sau đó lại kẹp tờ giấy vào trong quyển sách kia, rồi trả về thư viện.
Qua tầm một tuần tôi ôm tâm tình muốn xem thử nên đi thư viện tìm quyển sách này, vậy mà lại phát hiện trong đó có một tờ giấy mới, từ chữ viết trên đó tôi có thể nhận ra, chữ viết trên tờ giấy lần này và lần trước là của cùng một người.
Khi đó tôi biết được, thì ra có một người cũng chú ý câu trả lời trong quyển sách này giống như tôi.
Sau đó nữa chúng tôi liền mượn sách truyền thơ.”
Ánh mắt Tống Thanh Xuân thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, nhưng tay cầm đũa của cô đã tăng thêm sức.
Mượn sách truyền thơ….
Bốn chữ này rất quen thuộc.
Nhiều năm trước, trong buổi chiều mặt trời lặn lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều cuối chân trời đẹp như cảnh tượng trong phim hoạt hình Nhật Bản.
Cô và Đường Noãn cùng một đám chị em giúp đẩy xe ô tô về nhà, cô ta vừa dùng giọng điệu thổn thức như thế này vừa già mồm nói với cô: “Tớ và anh Dĩ Nam là bắt đầu mượn sách truyền thơ như thế này.”
Đường Noãn vẫn còn đang nói với cô buổi đầu gặp gỡ đẹp đẽ của cô ta và Tần Dĩ Nam: “….
Cuối cùng là lời thơ không đủ, hơn nữa bây giờ nhớ lại, khi đó viết thơ giống như sổ thu chi, sau này bọn tôi liền không viết nữa.
Hai bên bắt đầu tiến hành nói ra bí mật trong lòng, rồi sau đó nữa trước khi thi cao đẳng một tuần, tôi đi tới thư viện buổi cuối, lúc giở quyển sách kia lần cuối ra thế nhưng gặp được Dĩ Nam, sau lúc đó chúng tôi mới chính thức gặp mặt.”
“Đúng vậy….
Mặc dù đã qua sáu năm rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy như mới xảy ra ngày hôm qua, mỗi khi nhớ tới đáy lòng đều ấm áp.” Có lẽ lời nói của Đường Noãn quá giàu tình cảm, Tần Dĩ Nam không nhịn được cũng thổn thức theo: “Hơn nữa cho tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ ràng lúc đó em viết cho anh câu….”
Đáy mắt Tần Dĩ Nam nhìn Đường Noãn tràn đầy ý cười ấm áp: “Em hi vọng người em yêu thật hạnh phúc, em hi vọng người em yêu thích em.”
Ngón tay Tống Thanh Xuân cầm đũa bắt đầu khẽ run rẩy, những lời này không đơn giản là Tần Dĩ Nam nhớ rõ, mà cô cũng nhớ rõ.
Cho dù nhiều năm như vậy, mỗi lần cầm bút, dưới tình huống vô thức cô đều viết ra những lời này.
Cô do dự một lúc lâu mới quay đầu nhìn về Tần Dĩ Nam, cô cố gắng ổn định cảm xúc, nhẹ giọng mở miệng: “Vậy còn anh? Anh Dĩ Nam, anh cảm thấy trong tờ giấy anh viết lúc đó câu nào là viết hay nhất?”
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam bình thản suy nghĩ một lát, không mở miệng, rồi trước hơi ngại ngùng nở nụ cười nhẹ, sau đó đáy mắt lóe lên tình cảm dịu dàng, như đang nói lời thế nguyền, rất nghiêm túc nói: “Nếu như yêu nhau, dắt tay đến già; Nếu như vô duyên, bảo vệ em bình yên.”