Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 177: Cho Em Tình Yêu An Ổn Nhất 7





Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm, dừng lại phút chốc mà nhìn về phía Đường Noãn.

"Cô đã nhận ra trong lời nói của tôi, là châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa cô và Tần Dĩ Nam, như vậy thì chúng ta liền đánh cược một lần đi !" Đường Noãn đối mặt với Tống Thanh Xuân, nâng lên khóe môi, nụ cười nhìn có chút khó lường làm cho người khác đoán không ra được tới cùng trong đáy lòng cô đang đánh cái chủ ý gì : "Chúng ta liền đánh cược, hai người chúng ta trong lòng Tần Dĩ Nam thì người nào quan trọng hơn !"
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, hơi hơi nheo lại, đáy lòng cô mơ hồ hiện lên một tia sự cảm không tốt.
"Tống Thanh Xuân, nếu cô đã không muốn đối mặt, vậy thì tôi đầy liền để cô hoàn toàn đối mặt..." Đường Noãn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nói : "Không phải đều nói ở trước cánh cửa sống chết mà ra lựa chọn thì khẳng định là người đó trong đáy lòng là quan trọng nhất hay sao ?"
"Vậy chúng ta liền đem tới kích thích, nhìn xem trước sống chết thì Tần Dĩ Nam sẽ cứu người nào !" Đường Noãn nháy mắt, bỗng thoáng cái nhảy lên kích động, cả người giống như cực kỳ hưng phấn, theo đôi môi được tô son đỏ đẹp đẽ của cô mà lúc đóng lúc mở : "...Vậy nên, Tống Thanh Xuân, cô có dám cùng tôi chơi đùa một phen không ?"

"Không có hứng thú !" Đương nhiên Tống Thanh Xuân muốn biết được đáy lòng của Tần Dĩ Nam, cô và Đường Noãn thì người nào quan trọng hơn.

Mặc dù cô không biết trong lòng Đường Noãn đang nghĩ chủ ý gì nhưng mà cô biết rõ, nhất định đó không phải là ý kiến hay ho gì.
Hơn nữa còn là đối diện với sống chết...Tống Thanh Xuân không có dừng lại chút nào mà định nhấc cổ tay thoát khỏi trong tay của Đường Noãn, rời đi.
Nhưng mà hình như Đường Noãn đã dự đoán được cô sẽ có phản ứng giống như vậy nên sức lực trên tay đột nhiên tăng lên.
Trên mặt Tống Thanh Xuân xuất hiện một chút nghiêm túc : "Đường Noãn, tôi không có thời gian rảnh rỗi để cùng cô chơi đùa, cô buông ra !"
Đường Noãn không hé răng, chỉ lẳng lặng ở đó nhìn cô.
Khoảng chừng qua mười giây đồng hồ thì Tần Dĩ Nam liền đi ra từ nhà vệ sinh : "Ồ ? Hai người các em tại sao lại đều ở chỗ này ?"
Đường Noãn gần như lại tại một giây Tần Dĩ Nam nói kia thì trên mặt liền treo lên bộ mặt tươi cười dịu dàng, mặt như hoa đào mà quay đầu, nói với Tần Dĩ Nam : "Dĩ Nam, anh đã ra rồi sao ?"
Tần Dĩ Nam vừa đi về phía Tống Thanh Xuân cùng Đường Noãn bên đó vừa hỏi một chút : "Hai người không ngồi ở bàn mà lại ở trong này làm gì..."
Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong lời thì sắc mặt ủa anh bất chợt trở nên có chút khó coi, trong miệng hô to một tiếng : "Cẩn thận !"

Tống Thanh Xuân vẫn luôn suy nghĩ trong đầu Đường Noãn tới cùng sẽ sử dụng ám chiêu gì nhưng đầu cô vẫn không hoàn toàn quay lại thì liền nghe được một tiếng "Cẩn thận !" của Tần Dĩ Nam.

Cô không hiểu ra sao mà chớp chớp mắt, liền nhìn thấy Tần Dĩ Nam nhanh như gió nhào về phía cô cùng Đường Noãn, trong miệng anh đầu tiên là hô to tên Đường Noãn, kêu vô cùng lo lắng, nhưng tay anh lại đồng loạt nắm cô tay cô, hung hắng che chắn trước người cô, sau đó thì bên tai cô liền nghe thấy ba tiếng động.
Một tiếng động là tiếng kêu rên của Tần Dĩ Nam, thứ hai là tiếng động vật nặng một trước một sau lần lượt rơi xuống và tiếng đồ sứ vỡ vụn là thứ ba.

Tần Dĩ Nam bổ nhào qua đó rất nhanh nên khi anh ta che chở Tống Thanh Xuân vào trong ngực thì sức lực rất loén làm cái mũi của Tống Thanh Xuân đụng phải ngực anh, đau nhức làm nước mắt của cô trào ra.


Cả người cô cũng không có bĩnh tĩnh lại thì liền cảm giác được trên cổ ướt dính lợi hại, cô nhíu mày một phen, nghiêng đầu nhìn thì trong hơi thở trước tiên chui vào mùi tanh rồi sau đó liền thấy được một mảng máu lớn.

Đầu óc của Tống Thanh Xuân trong nháy mắt bỗng ngẩn ngơ, qua gần mười giây đồng hồ thì cô mới ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Nam.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.