Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 294: Người Đó Có Phải Là Anh Không 5





Anh đã từng diễn ở trước mặt cô một lần, cô tuyệt đối không cho phép anh tái diễn lần thứ hai!
Ánh mắt Đường Noãn lạnh lẽo, nghĩ cũng không nghĩ tới liền thét lên một tiếng, sau đó liền gọi một câu "Dĩ Nam", thừa dịp Tần Dĩ Nam còn chưa lao ra, liền thất kinh nhào vào trong lòng anh, ngăn cản động tác anh bổ nhào về phía Tống Thanh Xuân.

Cô vùi mặt ở trước ngực anh, nắm chặt áo anh, toàn thân run cầm cập không ngừng, giả thành một bộ dáng bị anh chàng chuyển phát nhanh dọa hỏng, điềm đạm đáng yêu, rồi lại khổ sở động lòng người.

Tần Dĩ Nam rõ ràng bị Đường Noãn ngăn trở bước chân, anh trơ mắt nhìn dao của anh chàng chuyển phát nhanh đến gần áo len đơn bạc của Tống Thanh Xuân.


"Tống Tống!" Tiếng nói của anh, hoàn toàn không ôn nhuận giống như trong ngày thường, thay vào đó là tê tâm liệt phế, anh nghĩ cũng không nghĩ liền đẩy Đường Noãn trong lòng ra, tiếng nói có chút khàn khàn lại hô một tiếng "Tống Tống", sau đó còn chưa giơ chân lên xông về phía cô, anh liền thấy anh chàng chuyển phát nhanh không biết là có phải là không đứng vững hay không, lòng bàn chân trượt một cái, cả người đột nhiên liền ngã rầm trên mặt đất.

Dao trong tay anh chàng chuyển phát nhanh lập tức bay ra xa, có thể là ngã có chút mạnh, anh chàng chuyển phát nhanh bò ở trên mặt đất khoảng mười giây đồng hồ, mới đứng lên lần nữa, bổ nhào về phía con dao của mình, chỉ là người còn chưa xông đến hai bước, đột nhiên có một người lao ra khỏi thang máy, tốc độ chạy băng băng của người kia cực nhanh, tất cả mọi người đều còn chưa thấy rõ ràng dung nhan anh, anh đã bổ nhào vào trên người anh chàng chuyển phát nhanh kia, tóm cổ áo anh ta, hung hăng đánh lên mặt anh ta.

Bởi vì bị đau, trong miệng anh chàng chuyển phát nhanh phát ra tiếng kêu kêu cha gọi mẹ thảm thiết, người một phòng đang kinh hãi cũng lục lục lấy lại tinh thần, sau đó có người phản ứng cực nhanh xông lên trước, nhặt con dao của anh chàng chuyển phát nhanh lên, lấy đi, cũng có người lấy điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại báo cảnh sát, còn có người không biết tìm được sợi dây từ chỗ nào, tiến lên giúp người đang đánh anh chàng chuyển phát nhanh kia.


Cho dù Tống Thanh Xuân trải qua nhiều lần nguy hiểm, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng chuyện như vậy không phải trải qua nhiều, liền sẽ trở nên có kinh nghiệm, cô vẫn bị dọa đến toàn thân mệt lả, chân mềm nhũn, cả người liền ngã ngồi trên mặt đất.

Mông truyền tới đau đớn, khiến cho đầu óc cô hơi tỉnh táo một chút, cô giơ tay lên, sờ về phía ngực trái vừa bị dao của anh chàng chuyển phát nhanh lướt qua, phát hiện tốc độ trái tim sâu trong máu thịt nhảy lên nhanh đến mức không có cách nào hình dung.

"Tống Tống, em có sao không?" Vẻ mặt Tần Dĩ Nam hốt hoảng luống cuống chạy đến trước mặt Tống Thanh Xuân, anh vừa định ngồi xổm người xuống, đi kiểm tra một chút Tống Thanh Xuân có bị thương chỗ nào không, lại có người giành trước anh một bước, khom người kéo Tống Thanh Xuân từ trên mặt đất lên.
Tần Dĩ Nam vươn tay đến một nửa, đột ngột ngừng ở giữa không trung, sau một lúc lâu, anh mới phản ứng được, quay đầu, nhìn lại theo hướng Tống Thanh Xuân được kéo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.