Nàng mím môi thật chặt, ném khăn giấy cầm trong tay vào thùng rác, sau đó từ từ xoay người, đi ra khỏi toilet.
Nàng đứng ở trong hành lang yên tĩnh, nhìn chằm chằm căn phòng cách đó không xa, đứng nhìn thật lâu, nhưng lại không quay trở về, mà ngược lại xoay người đi thẳng về phía thang máy, xuống lầu, rời đi.
--- ------ ------
Mặc dù Tô Chi Niệm nói rồi, phần hợp đồng với vị Lý tổng kia ký không được cũng không cần ký, Trình Thanh Thống vẫn luôn suy nghĩ dùng tất cả biện pháp khiến Lý tổng kí tên vào bản hợp đồng đó.
Cô biết, đối với anh (Tô Chi Niệm), với công ty Tô thị, bản hợp đồng kí với Lý tổng này trọng yếu bao nhiêu.
Cô cũng biết, vì cái cô gái tên Tống Thanh Xuân đó, anh có thể không chút do dự lựa chọn không quan tâm.
Nhưng mà cô quan tâm.
.
.
.
.
.
Bởi vì cô thích người đàn ông đó, cho dù cô chưa từng hy vọng xa vời qua có thể có được anh, nhưng mà cô lại vẫn luôn muốn để cho anh vui vẻ.
Huống chi, cô có năng lực làm chút chuyện vì anh, nhất định nàng sẽ vui vẻ mà làm.
Trình Thanh Thông không biết rốt cuộc bị Lý tổng ép uống bao nhiêu chai rượu, cũng không biết rốt cuộc bị Lý tổng ép uống bao nhiêu loại rượu.
Cô chỉ biết uống đến cuối cùng, cô đã nếm không ra vị rượu nữa rồi, chỉ có thể đè ép cảm giác khó chịu trong bụng xuống, giống như là uống nước nước, một ly tiếp một ly rót vào.
Thật ra thì cô đã sớm say lắm rồi, nhưng vần kiên cường dùng nghị lực chống đỡ để bản thân không cần say khướt, vẫn cố dụ dỗ Lý tổng để ông ta vui vẻ ký tên, cô mới cầm hợp đồng đứng lên.
Bước chân của cô đều là hư phù, đi mấy bước cũng không vững, suýt té ngã trên đất, nhưng cho dù là vậy, cho dù đi mấy bước từ trong phòng trở ra cô đã té lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần, cô vẫn vịn lấy vách tường, sau khi miễn cưỡng đứng vững, nhìn chằm chằm hợp đồng, vẫn rất vui vẻ cười.
Thật tốt, cũng thật hạnh phúc, cô lại làm được một chuyện nữa cho anh.
Trình Thanh Thông xem bản hợp đồng như là bảo bối, tỉ mỉ xem nhiều lần, thận trọng bỏ vào trong túi xách của mình, rồi mới chống vách tường, từng bước một lảo đảo hướng về phía toilet.
Lúc cô đi đến trước cửa toilet, không có vách tường chống đỡ thân thể, nên lại một lần nữa té lăn quay trên đất.
Trên mặt đất trong toilet đều là nước, bóng loáng lợi hại, cô cố chống đất mặt muốn bò dậy, nhưng mỗi lần bò đến một nửa, liền trợt một cái cơ thể mình lại nằng nặng ngã xuống đất.
Có không ít người đi lướt ngang qua bên cạnh, thấy bộ dạng say như chết của cô như vậy, có người phụ nữ nọ chê bai bịt mũi tránh ra, cũng có mấy tên đàn ông xấu bụng giương hai mắt ngắm lớp váy dưới thân cô.
Trình Thanh Thông biết, mình uống quá nhiều rồi, khẳng định một mình không thể tìm thấy lối ra Kim Bích Huy Hoàng được rồi.
Đại BOSS và Tống tiểu thư đang ở lầu dưới, chỉ cần cô gọi một cú điện thoại qua đó thì nhất định bọn họ thì sẽ tới tìm cô.
Nhưng mà dù cho cô có nằm ngủ cả đêm ở chỗ này không người quan tâm, cô cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
Đại BOSS đã từng vì Tống tiểu thư mà suýt nữa bỏ mạng, bây giờ anh cùng Tống tiểu thư thật vất vả mới hòa hảo như lúc ban đầu, còn có thể ngồi ăn chung một bữa cơm, cô không thể quấy nhiễu chuyện vui của bọn họ.
Trình Thanh Thông hít sâu vài hơi, không biết lần thứ mấy dùng hết hơi sức toàn thân, từ trên mặt đất cố gắng bò dậy, lần này cô gượng dậy cao hơn so với mấy lần trước, mắt thấy sắp đứng lên được rồi, thì chân của cô lại mềm nhũn, cả người ngã sấp về phía trước.
Lần này sợ là mặt cô phải chạm đất, so với mấy lần té trước, nhất định đau thảm hơn rồi.
.
.
.
.
.
Bất giác Trình Thanh Thống nhắm hai mắt lại, thế mà cảm giác đau đớn trong dự đoán không có đến, lại có một cánh tay túm lấy cánh tay của cô, ngăn trở cơ thể cô quỵ xuống.