Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 515: Anh Ấy Không Thể Là Của Em 5





Chương 515: Anh ấy không thể là của em (5)
Editor: May
Cô gái đưa lưng về phía cửa nằm sấp ở trên bàn, thân thể không ngừng run rẩy.

Tim Tần Dĩ Nam hung hăng vặn một chút, bước chân hơi thả chậm, rồi chậm rãi ngừng lại, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đang khóc lóc một lát, mới lần nữa chậm rãi di chuyển bước chân, đi về phía cô.

Tiến tới gần, Tần Dĩ Nam mới nghe thấy tiếng khóc của Tống Thanh Xuân đã khàn khàn.

Anh không có quấy rầy cô, chỉ là dừng ở bên cạnh cô, im lặng đứng, tùy ý cô khóc lóc.

Tần Dĩ Nam luôn chờ đến khi tiếng khóc Tống Thanh Xuân dần dần chuyển nhỏ, cảm xúc không còn kịch liệt nữa, anh mới đưa tay ra, nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đứng lên từ trên bàn, sau đó xoay thân thể cô, để cho mặt cô nhìn về phía mình.

Tống Thanh Xuân phát hiện có người chạm vào mình, nâng lông mi ướt sũng lên, nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, sau đó liền rủ mí mắt xuống, nước mắt lại rơi tách tách xuống.

Tần Dĩ Nam không nói tiếng nào rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp trên bàn lên, yên lặng không tiếng động lau nước mắt cho Tống Thanh Xuân.


Khăn giấy ướt đẫm liền đổi, đổi rồi lại ướt đẫm, thẳng đến khi một hộp khăn giấy trên bàn dùng hết, cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng ngừng khóc.

Lúc này Tần Dĩ Nam mới ôn nhu mở miệng hỏi: “Chúng ta đi thôi?”
Đôi mắt sưng đỏ của Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tần Dĩ Nam không nói chuyện nữa, khom người xách túi của Tống Thanh Xuân, sau đó lại cầm điện thoại di động của Tống Thanh Xuân từ trên bàn lên, rồi mới đưa tay ra, ôm bờ vai cô, đi ra khỏi nhà hàng.

Trên đường đi, Tống Thanh Xuân lại đỏ mắt nhiều lần, bởi vì cô vừa mới khóc quá lâu quá thương tâm, thỉnh thoảng đánh nấc một cái.

Tần Dĩ Nam kéo cửa xe ghế lái phụ ra, sau khi dìu đỡ Tống Thanh Xuân ngồi vào, giúp cô cài xong dây an toàn, sau đó lúc đi vòng qua cóp sau, lấy một bình nước khoáng từ bên trong, vừa vặn nắp bình vừa ngồi lên xe.

Tần Dĩ Nam đưa nước khoáng cho Tống Thanh Xuân: “Uống nước, sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cám ơn.” Tống Thanh Xuân lại đánh nấc một cái.


Tần Dĩ Nam chờ Tống Thanh Xuân vặn nắp bình nước khoáng lại, mới mở miệng hỏi: “Em về nhà như vậy sẽ không có việc gì chứ?”
Tống Thanh Xuân hít hít mũi, không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía kính chiếu hậu.

Mình bên trong, tóc rối một nùi, mắt sưng giống như là hạch đào, bộ dạng này, nếu như bị Tống Mạnh Hoa nhìn thấy vào sáng hôm sau, khẳng định lại không thể thiếu một trận lo lắng...!
Cho dù Tống Thanh Xuân không nói lời nào, Tần Dĩ Nam cũng nhìn ra được cô đang quấn quýt, do đó lại lên tiếng nói: “Nếu không đi chỗ anh?”
Tống Thanh Xuân trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu.

Tần Dĩ Nam không nói chuyện nữa, trực tiếp khởi động xe.

Trên đường về nhà, lúc đi qua một siêu thị kinh doanh hai mươi bốn tiếng, Tần Dĩ Nam ngừng xe, để cho Tống Thanh Xuân ngồi ở trong xe không xuống, một mình anh đi siêu thị.

Lúc đi ra lần nữa, trong tay anh nhiều thêm một cái túi.

Anh kéo cửa xe phía sau ra, thuận tay ném vào trong, sau đó liền ngồi lên ghế lái, khởi động xe lần nữa.

Tần Dĩ Nam ở là căn hộ độc thân, chỉ có một gian phòng ngủ, anh dẫn Tống Thanh Xuân vào cửa, liền đi nhà vệ sinh trước, qua khoảng hai mươi phút, mới đi ra, sau đó đưa cái túi xách ra từ trong siêu thị đó cho Tống Thanh Xuân: “Đi tắm nước nóng trước đi.”
Tống Thanh Xuân tắm rửa xong, lúc ra khỏi phòng tắm, Tần Dĩ Nam đã không còn trong phòng ngủ, khăn trải giường vỏ chăn anh vừa mới ngủ đã được đổi một bộ mới tinh.

Lúc cô đang ngây ra, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tần Dĩ Nam bưng một ly sữa tươi đi vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.