Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 579: Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan 9





Chương 579: Giận đỏ mặt vì hồng nhan (9)
Editor: May
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại một chút, lại duỗi tay về phía Tống Thanh Xuân một lần nữa, cô đột ngột ngẩng đầu, giọng the thé lại gọi một câu: “Đừng chạm vào tôi!”
Sau khi la to, đáy mắt này liền có nước mắt chảy xuôi xuống, làn môi run rẩy đặc biệt lợi hại, giống như là đứa bé mất hồn lạc phách, một tiếng nhỏ giọng và cứng đờ lặp lại: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi...”
Mỗi một lần cô nói “Đừng chạm vào tôi”, liền giống như là có một cây dao hung hăng đâm vào trong trái tim Tô Chi Niệm, hô hấp của anh trở nên càng lúc càng nặng nề, lúc anh vừa định đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, liền nhìn thấy dấu năm ngón tay sưng đỏ trên mặt anh.

Tô Chi Niệm giống như là bị giật điện, thần kinh từ trên xuống dưới khắp toàn thân trước là đột nhiên kéo căng, một giây sau, cả người đột nhiên bỗng chốc đứng lên từ trước mặt Tống Thanh Xuân, quơ lấy chai trên bàn, nhằm phía cửa, không thèm đếm xỉa liền hung hăng đập chai rượu lên trên đầu Minh tinh họ Dương.


Theo tiếng chai rượu vỡ vụn, trong miệng Minh tinh họ Dương phát ra một loạt tiếng kêu thê thảm, trên đầu nhất thời có máu tươi chảy xuôi xuống, cả người hắn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đau đớn, cả người liền bị Tô Chi Niệm xách cần cổ, ném về trong phòng bao.

Hắn đúng lúc ngã sấp xuống bên chân trợ lý của mình, hắn trước phun một búng máu từ trong miệng ra, sau đó liền che ngực, đã dọa cho trợ lý sững sờ, hơi thở không ổn định răn dạy một câu: “Mày TM sững sờ ở nơi này làm cái gì? Không TM nhìn thấy có người điên, gọi bảo vệ cho tao, bảo vệ!”
Sở dĩ hắn dám mang thuốc vào Kim Bích Huy Hoàng chơi phụ nữ, chính là bởi vì có một cổ đông trong Kim Bích Huy Hoàng, là chú của hắn, đừng nói là bảo vệ và phục vụ nơi này, ngay cả giám đốc nhìn thấy hắn, cũng sẽ lễ độ cung kính khách sáo ân cần.

***, người này dám đánh hắn, hắn tuyệt đối muốn tìm bảo vệ tới đây giết chết hắn ta...!
Tô Chi Niệm đi từng bước một đến trước mặt Minh tinh họ Dương, giơ chân lên, lúc giẫm lên ngực của hắn, đọc được rõ ràng ý nghĩ từ đáy lòng của hắn ta.

“Bảo vệ?” Ánh mắt anh hơi hơi híp lại, mở miệng nói chuyện, khóe môi treo một chút đùa cợ và tàn nhẫn: “Được đó, tao gọi giúp mày.”

Nói xong, Tô Chi Niệm liền buông chân giẫm trên người hắn ra, đi đến cửa, nhấn chuông gọi trên vách tường.

Qua khoảng ba giây đồng hồ, chuông gọi được tiếp nghe, Tô Chi Niệm cũng không chờ người bên trong mở miệng nói chuyện, liền dẫn đầu mở miệng trước: “Tôi là Tô Chi Niệm, ba phút, ba phút sau tôi muốn nhìn thấy tất cả bảo vệ ở Kim Bích Huy Hoàng, đều đến phòng bao 106 ở tầng 5 cho tôi.”
“Dạ vâng, Tô tiên sinh.” Tiếng tiểu thư lễ tân vừa rơi xuống, Tô Chi Niệm liền xách lên đồ sứ ở một bên lên, đập tới nơi Minh tinh họ Dương ngây ngốc.

Đồ sứ vừa rơi xuống đất, vỡ nát vụn, lại có một cái bình hoa bay về phía Minh tinh họ Dương...!
Tô Chi Niệm hoàn toàn là mất đi tất cả lý trí, bắt được cái gì trong phòng bao, liền đập Minh tinh họ Dương cái đó, microphone, vật trang trí, bức họa...!Cả căn phòng bao, trong khoảng thời gian ngắn, đều là tiếng đập “Rầm rầm rầm” và tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào của Minh tinh họ Dương.

Lúc đội trưởng bảo vệ Kim Bích Huy Hoàng mang theo tất cả bảo vệ đuổi tới, cả căn phòng bao đã bị đập đến thê thảm không nỡ nhìn.

Minh tinh họ Dương đã bị đập đến hoàn toàn không nhớ rõ là ai kêu bảo vệ tới, chỉ cho là nhìn thấy cứu tinh, nghĩ cũng không nghĩ liền gọi đội trưởng đội bảo vệ: “Nhanh, nhanh, Tôn Trang, nhanh bắt người điên này đi...”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.