Chương 581: Khí phách và ôn nhu (1)
Editor: May
“Đúng vậy, Trình tiểu thư là trợ thủ đắc lực nhất của Tô tiên sinh, khẳng định cô ấy sẽ có biện pháp.” Đội trưởng bảo vệ phụ họa.
Giám đốc đại sảnh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Trình Thanh Thông.
Trong điện thoại, Trình Thanh Thông nghe xong giám đốc đại sảnh thuật lại, không giúp anh giải quyết vấn đề, ngược lại trước hỏi một câu: “Tống tiểu thư có bị...!bắt nạt không?”
Tống tiểu thư? Ai là Tống tiểu thư? Giám đốc đại sảnh sững sờ ngẩn ra, sau đó phản ứng được sợ rằng Tống tiểu thư này chính là cô gái trong phòng bao đó, đôi mắt vội vàng nhìn vào trong, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy váy Tống tiểu thư vẫn còn mặc trên người, do đó nhanh chóng mở miệng nói với Trình Thanh Thông: “Váy của Tống tiểu thư vẫn còn mặc trên người, đoán chừng không bị Dương tiên sinh bắt nạt...”
Trình Thanh Thông thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong điện thoại, mang theo vài phần vui mừng nói: “Còn may, còn mày, còn cứu được...” Sau đó Trình Thanh Thông liền dùng ngữ khí giỏi giang bắt đầu phân phó: “Đầu tiên, hiện tại khẳng định Tô tổng là lúc táo bạo nhất, các người tuyệt đối không nên đi lên trước ngăn cản anh ấy, nếu không các người tuyệt đối sẽ bị đưa vào bệnh viện giống như tên Minh tinh họ Dương kia.
Tiếp đó, hiện tại Tô tổng hoàn toàn mất đi lý trí, các người phải dùng Tống tiểu thư ngăn cản anh ấy, ví dụ Tống tiểu thư khóc, tình huống Tống tiểu thư giống như không thích hợp, thật sự không được, các người liền đi tìm Tống tiểu thư, để cho cô ấy đi ngăn cản Tô tổng, dù bây giờ Tô tổng điên đến muốn giết người, cũng sẽ không làm gì Tống tiểu thư.
Cuối cùng, các người nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng bao ở Kim Bích Huy Hoàng, để chờ lát nữa Tô tổng ôm Tống tiểu thư xong sẽ có nơi để đi.”
Cắt đứt điện thoại với Trình Thanh Thông, giám đốc đại sảnh lập tức phân phó người của mình đi sắp xếp một phòng bao cho Tô Chi Niệm, sau đó liền nâng dũng khí, lớn tiếng gọi một câu vào trong phòng bao: “Tô tiên sinh, hiện tại tình huống của Tống tiểu thư thoạt nhìn giống như không phải rất tốt!”
Tô Chi Niệm không phản ứng, chân giẫm mạnh lên bụng Minh tinh họ Dương, trong lỗ mũi Minh tinh họ Dương có máu chảy ra.
Giám đốc đại sảnh gấp gáp muốn vào trong tìm “Tống tiểu thư” trong miệng Trình Thanh Thông đó, nhưng vừa đi đến cửa, tiếp xúc đến tầm mắt của Tô Chi Niệm, bị dọa đến lùi về trở lại, chỉ chỉ Tống Thanh Xuân cuộn tròn trong góc khuất của phòng bao, sức lực không đủ nhỏ giọng nói với Tô Chi Niệm: “Tô tiên sinh, tôi chỉ là muốn nhìn xem Tống tiểu thư cô ấy, cô ấy có sao không?”
Khóe môi Tô Chi Niệm kéo căng một chút, nhìn sang theo hướng anh ta chỉ, Tống Thanh Xuân chôn đầu ở trên đùi, bờ vai co rút, đang nhỏ giọng khóc lóc.
Đáy lòng Tô Chi Niệm hung hăng đau đớn một chút, dùng một cước đá bay Minh tinh họ Dương bên cạnh, xoay người, liền đi về phía Tống Thanh Xuân.
Chỉ là anh còn chưa đi được hai bước, Minh tinh họ Dương bị anh đá đến đau kêu thành tiếng, mở miệng với trợ lý của mình: “Có phải đầu mày bị lừa đá rồi không, bảo vệ mặc kệ, mày không biết đi báo cảnh sát sao?”
“Dạ, dạ, dạ, anh Dương.” Trợ lý Minh tinh họ Dương trả lời lắp ba lắp bắp, sau đó dùng đầu ngón run rẩy đặc biệt lợi hại lấy điện thoại di động ra, anh ta vừa nhấn một số 1, Minh tinh họ Dương lại hữu khí vô lực, gián đoạn mở miệng nói: “Trước đừng báo cảnh sát, trước gọi luật sư của tao tới, tao muốn kiện hắn...”
Kiện anh?
Tô Chi Niệm nghe được hai chữ này, lệ khí trong lòng lại tuôn ra, anh lùi về sau hai bước, đi đến trước mặt Minh tinh họ Dương, nhìn xuống hắn từ trên cao, gằn từng chữ, ngữ điệu trầm thấp mở miệng, hỏi: “Muốn thưa kiện?”
“Được rồi, cho mày một cơ hội lựa chọn, mày là muốn làm bị cáo, hay là muốn làm nguyên cáo?”.