Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 594: Tâm Tro Tàn Của Cô Lại Cháy 4





Chương 594: Tâm tro tàn của cô lại cháy (4)
Editor: May
Sau một lúc lâu, Trình Thanh Thông lại nói: “Vậy tôi và luật sư Trương rời đi trước.”
Lần này Tô Chi Niệm có động tĩnh, rất nhẹ rất nhạt “ừ” một tiếng.

Sau đó ngoài cửa liền vang lên hai đạo tiếng bước chân, thẳng đến khi cửa bị cạch đóng lại, tất cả căn hộ hoàn toàn rơi vào trong hoàn toàn yên tĩnh.

Ngoài cửa Tô Chi Niệm không biết đang suy nghĩ gì, qua một lúc lâu, mới bước bước chân, đi về phía phòng ngủ.

Tiếng bước chân của anh, càng ngày càng gần, thẳng đến khi sắp đến gần ngưỡng cửa phòng ngủ, Tống Thanh Xuân đứng ngốc ở sau cửa mới giựt mình lấy lại tinh thần, cô giống như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong lời nói của anh, lúc nghe được tiếng bước chân dần dần tới gần của anh, đáy mắt lại có thể xẹt qua một tia kinh hoảng, con ngươi tối đen chuyển vòng vo hai cái, sau đó liền vội vàng kiễng mũi chân, nhanh chóng nhảy lên đến bên giường, nằm lên đi, cô vừa che chăn ở trên người, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra.

Tống Thanh Xuân vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ra một bộ dáng ngủ say.


Động tác của Tô Chi Niệm đóng cửa rất nhẹ, xoay người đi tới mép giường.

Anh thả bước chân rất chậm, giẫm ở trên thảm lông dày nặng, không có chút xíu tiếng vang, nhưng Tống Thanh Xuân lại vẫn cảm giác được anh tới gần, lúc anh dừng ở bên giường, cô khẩn trương đến mức máu toàn thân đều ngừng chảy.

Cô không dám mở mắt, cũng không biết Tô Chi Niệm đang làm những gì.

Toàn bộ thế giới giống như dừng lại, qua một lát thật lâu, cô cảm giác được một bóng đen phủ ở trên mặt mình.

Tô Chi Niệm đang cúi người...!Anh cúi người làm cái gì?
Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa ổn định, đệm chăn liền bị nhẹ nhàng khẽ động một chút, lúc cô vội vàng đắp chăn, lộ ra một bàn chân ở ngoài chăn.

Sau đó Tống Thanh Xuân liền cảm giác được Tô Chi Niệm ngồi ở cạnh giường, dù cô chưa mở mắt nhìn anh, nhưng trực giác lại nói với cô, hiện tại anh đang nhìn cô chăm chú.


Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân dần dần hơi không khống chế được, cô giấu tay ở trong chăn đệm, không tự chủ được nắm chắc khăn trải giường dưới thân.

Đêm khuya, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Vào lúc Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhìn chăm chú, sắp giả ngủ không được nữa, tay người đàn ông đột nhiên duỗi tới, yên tĩnh rơi ở trên tóc cô.

Trong chớp mắt tim Tống Thanh Xuân ngừng đập, cô cảm giác được đầu ngón tay của anh đang dịu dàng vuốt ve tóc của cô, một loại động tình nói không ra lời đang chảy tán loạn ở trong đáy lòng cô, sau đó cô nhắm mắt, cảm giác được đầu ngón tay của anh rơi ở trên mặt cô, anh vốn cách xa đầu cô, liền nhích tới gần về phía cô...!đến gần hơn nữa, lúc hô hấp cực nóng của anh phun ở trên mặt cô, trong đầu trống rỗng của cô, mới chậm rãi chuyển động lên: Tô, Tô Chi Niệm, tiến đầu tới đây, muốn, muốn làm gì?
Cô vẫn còn không hiểu rõ nghi hoặc nơi đáy lòng mình, môi Tô Chi Niệm đã hướng về phía trên môi của cô, Tống Thanh Xuân bỗng dưng nín thở, dưới đáy lòng lặng lẽ nghĩ: Anh, anh sẽ, sẽ không phải muốn hôn trộm cô chứ?
Theo ý nghĩ của cô, tay cô không tự chủ được gia tăng nắm lấy khăn trải giường.

Nhưng mà, anh, vì sao anh muốn hôn trộm cô?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa mới nghĩ đến đây, động tác cúi đầu của Tô Chi Niệm bỗng nhiên ngừng lại.

Tống Thanh Xuân bất giác nhăn mi tâm một chút, sau đó cô liền cảm giác người đàn ông quay đầu sang một bên, lặng im một lát, liền đứng dậy, rút đầu đi từ trên mặt cô.

Hóa ra...!Không phải anh muốn hôn trộm cô à? Vậy anh vừa mới tiến đến gần mặt cô như thế làm gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.