Cô tạm thời để chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay, cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi.
Tô mỹ nhân...!
Tô mỹ nhân gọi điện thoại tới...!
Hiện tại là mười một giờ đúng, cách thời gian anh cất cánh còn có một tiếng đồng hồ, sau khi cắt đứt liên lạc, cô liền không có liên lạc với anh nữa, sao bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho cô?
Tống Thanh Xuân cảm giác được tốc độ tim đập của mình không khỏi bắt đầu tăng tốc, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối, thở sâu mấy hơi, mới lấy hết dũng khí, ấn phím nghe.
Điện thoại tiếp thông, cô nghe thấy giọng nói của anh có chút nôn nóng truyền tới: "Thanh Xuân?"
Tống Thanh Xuân theo bản năng muốn "Hở?" Một tiếng, chỉ là cô còn chưa mở miệng, miệng đã bị người đột nhiên che lại, điện thoại di động từ trượt từ đầu ngón tay của cô, nện mạnh xuống mặt đất, sau đó trước mắt cô liền bị bịt kín một mảnh vải đen, cả người bị một cỗ lực đạo mãnh liệt kéo trượt đi về phía sau.
-
Tô Chi Niệm nhìn như nhắm mắt lại, thực ra hoàn toàn không có buồn ngủ.
Anh yên lặng đếm thời gian, chờ đến thời khắc mình rời đi.
Thật ra anh biết, anh không nên khổ sở như vậy, bởi vì từ khi anh vừa biết bí mật kia, liền chú định anh chỉ có thể sống một mình.
Thật ra anh biết, anh không nên thương cảm như vậy, dù sao giữa anh và cô từng có hai đêm, đối với cô mà nói có lẽ là hai đêm ác mộng, với anh mà nói lại là mộng đẹp không dám tham vọng quá đáng.
Anh nên phải thỏa mãn, dù sao anh và cô từng chung sống một trăm ngày đêm, có rất nhiều điều tốt đẹp, có rất nhiều ấm áp, cũng có rất nhiều vui vẻ, cho dù cũng có thật nhiều bi thương, nhưng anh tha hương nơi đất khách quê người, một thân một mình ngồi ở trên ghế dài, nhìn đám người tóc vàng mắt xanh, một khi nhớ lại, đáy lòng nên phải đều là tràn đầy hạnh phúc chứ.
Từ nay về sau, anh chỉ có thể dựa vào cuộc họp, sống hết quãng đời còn lại.
Quãng đời còn lại quá dài, dù dài nhưng anh cũng không thể chiếm được cô.
Quãng đời còn lại quá ngắn, dù ngắn nhưng anh chỉ có thể một mình yêu cô.
Tô Chi Niệm khép kín khóe mắt, tràn ra một chút ướt át.
Tiếng máy bay vù vù bên tai không ngừng, Tô Chi Niệm bỗng nhiên rất muốn vào trước khi đi, nghe tiếng nói của cô một lần cuối cùng.
Tuy rằng anh đã ghi nhớ thật sâu tiếng nói của cô, nhưng anh vừa đi, sợ là cuộc đời còn lại cũng sẽ không nghe thấy nữa.
Sân bay cách trung tâm thành phố xa xôi như vậy, thính lực anh tốt hơn nữa, cũng chưa hẳn có thể nghe thấy, nhưng mà, anh vẫn nhắm mắt lại, tập trung tất cả tinh lực, đi thử tìm kiếm tiếng nói của cô.
Chỉ là Tô Chi Niệm còn chưa tìm được tiếng nói của Tống Thanh Xuân, liền nghe thấy một giọng nam quen thuộc trước.
"Vé máy bay, tiền, hộ chiếu, đều giúp tôi chuẩn bị xong chưa?"
Giọng nói này thật rất quen thuộc, quen thuộc đến mức Tô Chi Niệm đột nhiên liền nhíu chặt mày lại.
"Được...!Tôi cam đoan lần này chuyện sẽ tuyệt đối thành công, nhưng cô phải cam đoan tôi có thể thuận lợi chạy trốn ra nước ngoài...!Cô yên tâm, có thất bại lần trước dạy bảo, lần này sẽ không xuất hiện sai lầm nữa, càng huống chi, không phải hôm nay Tô Chi Niệm luôn quấy rối đó muốn rời khỏi Trung Quốc sao?"
Khoảnh khắc nghe được tên mình, Tô Chi Niệm đột nhiên nghĩ ra được, rốt cuộc chủ nhân giọng nói này là ai...!Khó trách trong chốc lát anh liền nghĩ không ra, hóa ra là anh Khôn - người mà anh chỉ nghe qua giọng một lần!
Anh Khôn đó đã từng chỉ huy người đuổi theo giết Tống Thanh Xuân, nhưng sau khi cục cảnh sát đuổi bắt lơi lỏng hắn ta, hắn liền trở về Bắc Kinh lần nữa!
Hắn ta trở về, chẳng phải là đại biểu Tống Thanh Xuân có nguy hiểm sao?
Tô Chi Niệm đột nhiên liền đứng lên từ trên ghế dựa nghỉ ngơi!