Tô Chi Niệm đối mặt với tiếng chào hỏi của Tống Thanh Xuân, còn chưa lên tiếng đáp lại, Tống Mạnh Hoa liền mở miệng: "Gọi Tô Chi Niệm gì chứ...! Thanh Xuân, về sau con phải sửa miệng, nó là anh trai của con, về sau phải gọi là anh hai..."
Anh hai...!Lúc hai chữ này chạm vào trong tai Tống Thanh Xuân, khiến cho đáy mắt cô trong chốc lát liền chợt hiện lên một chút hoảng hốt, cô bất giác rủ tầm mắt xuống, tay dùng sức nắm túi xách, ngừng thở an tĩnh hai giây, mới khiến cho chính mình nâng khuôn mặt tươi cười lên, ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: "Đúng rồi, em đều quên, em nên phải sửa miệng gọi anh là anh hai..."
Lúc này Tống Thanh Xuân cười có bao nhiêu xán lạn, đáy lòng liền có bấy nhiêu đau đớn, thậm chí cô đã đau đến không còn tri giác, cô cứng đờ để cho khóe môi của mình lại giơ lên trên, sau đó nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm ngừng một lát, lại mở miệng, gọi một câu: "Anh hai..."
Một xưng hô đơn giản, bỗng chốc liền hung bạo mở ra khoảng cách giữa anh và cô.
Mắt Tô Chi Niệm không chớp nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, thần sắc rõ ràng khiến cho người ta đoán không ra ý nghĩ trong lòng anh, qua một lát, anh mới "ừ" một tiếng.
Đối với Tống Mạnh Hoa mà nói, một tiếng "anh hai" kia của Tống Thanh Xuân, quả thực là khiến ông nghe đến nở gan nở ruột.
Lúc trước Tống Thừa chết, với ông mà nói, quả thực là đả kích trí mệnh, lúc này Tô Chi Niệm - đứa con trai này xuất hiện, liền giống như là Tống Thanh Xuân từng nói Tô Chi Niệm, thật mang đến cho ông rất nhiều an ủi.
Tuy rằng sớm đã biết sẽ có một màn như vậy, nhưng lúc thật sự đối mặt, Tống Thanh Xuân vẫn là đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình, một tiếng "anh hai" vừa rồi kia, gần như là hao hết tất cả thể lực của cô, sau khi cô nghe được Tô Chi Niệm đáp lại, tìm lung tung một cái cớ muốn tắm rửa, liền vội vàng chạy lên lầu.
Đêm đó, Tống Thanh Xuân luôn ở trong phòng của mình, ngốc đến ăn cơm tối mới xuống.
Ở trên bàn cơm, Tống Mạnh Hoa hiển nhiên là người hưng phấn nhất; Phương Nhu vẫn luôn là tính khí nhẫn nhục chịu đựng, Tống Mạnh Hoa cao hứng, chị ấy cũng cao hứng theo; Tô Chi Niệm lăn lộn ở trên thương trường đã lâu, quen che giấu cảm xúc của mình, ánh mắt yên tĩnh tán gẫu với Tống Mạnh Hoa; chỉ riêng Tống Thanh Xuân, tuy rằng rất nỗ lực để cho chính mình thoạt nhìn như là người không có chuyện gì, nhưng chính cô biết, ăn bữa cơm này xong, cô gần như là mệt mỏi đến toàn thân tê liệt.
Nhưng mà, đêm nay, chỉ là vừa mới bắt đầu.
Tống Mạnh Hoa có lẽ là bởi vì tuổi thọ của mình quá ngắn, ba ngày bốn bữa sẽ gọi Tô Chi Niệm tới nhà họ Tống ăn cơm.
Đây đối với Tống Thanh Xuân mà nói, quả thực chính là lăng trì chết đi sống lại một lần lại một lần.
Nhưng mà, không đơn thuần như thế, khi Tống Mạnh Hoa không biết Tô Chi Niệm là con trai ruột của mình, liền đã nói muốn quan tâm hôn nhân đại sự của anh, hiện tại biết, càng để tâm hơn, một lần Tống Thanh Xuân tan tầm về nhà, Tống Mạnh Hoa lại cầm lấy một xấp hình dày đặc, lần lượt chỉ cho Tô Chi Niệm xem.
Tống Thanh Xuân vốn muôn trực tiếp trốn tránh lên lầu, nhưng ai ngờ, lại bị mắt sắc của Tống Mạnh Hoa phát hiện, ông lấy kính mắt xuống, trực tiếp gọi cô tới đây, sau đó bày ra từng tấm ông thu thập được ở trước mặt của cô, để cho cô giúp Tô Chi Niệm cùng xem xét.
Những cô gái trong tấm hình kia, xách người nào ra ngoài, đều là ưu tú bậc nhất, nhưng rơi ở đáy mắt của Tống Thanh Xuân, toàn bộ đều cực kỳ chướng mắt, cô là thật không muốn phát biểu ý kiến một chút nào, nhưng lại chỉ có thể nhịn đau lòng, miễn cưỡng cười vui giả thành tư thế một người em gái nên có, giúp lựa chọn cẩn thận..