Biết rõ anh đã tức đến cực hạn, Tống Thanh Xuân còn cố ý tăng thêm lên trên một trận lửa, quay đầu, mở miệng gọi Tô Chi Niệm một tiếng anh thật nhiền tình: “Anh, anh cảm thấy vị hôn phu của em như thế nào? Có phải rất vừa lòng không?”
Vừa lòng cái rắm! Tô Chi Niệm tức đến không thể nói ra một câu, anh giơ tay lên nóng nảy lôi kéo cà-vạt, tâm tư muốn giết người đều đã có!
Thế nào, còn có thể bảo trì bình thản?
Nếu một trận lửa vừa rồi chưa thêm đủ lớn, cô không ngại lại tiếp tục thêm một cây củi!
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, cười ôn nhu xinh đẹp với Tô Chi Niệm: “Anh, anh không nói lời nào, có phải đại biểu anh ngầm đồng ý vị hôn phu này của em không?”
“Nhị ca, thật tốt, anh trai em anh ấy đã đáp ứng, chúng ta có thể kết hôn ...”
“Nhị ca, anh đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh trai em!”
“À, nhị ca, đây là anh trai em, tuy rằng anh thoạt nhìn lớn tuổi hơn anh trai em, nhưng anh cũng phải gọi là anh!”
Dưới sự giựt dây của Tống Thanh Xuân, tên ăn xin dùng hết dũng khí hô một tiếng “anh” về phía Tô Chi Niệm, chỉ là âm điệu của anh ta còn chưa phát xong, liền bị ánh mắt rét lạnh của Tô Chi Niệm trừng đến không phát ra âm thanh, đến chân cũng bắt đầu run rẩy lên.
Dùng một thân khí tràng gặp may mắn bắt nạt một bách tính ăn mày, tính là bản lĩnh gì!
Tống Thanh Xuân tức giận xoay tròn mắt, thấy Tô Chi Niệm còn ngừng ở chỗ cũ, không có xông lên, âm thầm cắn cắn răng, chuẩn bị tưới một phen dầu điểm mấu chốt cuối cùng ra ngoài.
Cô không tin, cô đã làm chuyện tuyệt đến trình độ như vậy, Tô Chi Niệm anh vẫn còn có thể bảo trì bình thản!
Dưới đáy lòng, Tống Thanh Xuân phồng dũng khí cho chính mình, sau đó liền lại giòn giã giòn khí mở miệng nói với tên ăn xin: “Nhị ca, nếu anh trai của em đã đồng ý hôn sự của hai chúng ta, vậy có phải chúng ta cần hôn định tình không?”
“Dù sao buổi sáng ngày mai chúng ta cũng phải đi lĩnh chứng, đêm nay em cũng không ngại ở cùng với anh, chờ sau khi chúng ta hôn định tình xong, chúng ta liền đi thuê một phòng, anh tắm rửa một cái, ngày mai đi lĩnh chứng, anh nói được hay không?”
Tống Thanh Xuân càng nói, âm điệu càng ngọt, âm điệu của cô càng ngọt, đoàn lửa bốc cháy trong đáy lòng Tô Chi Niệm càng điên cuồng.
“Tống Thanh Xuân, anh đếm ba tiếng, nếu như em không trở lại cho anh, em...”
Tô Chi Niệm còn chưa nói xong lời uy hiếp, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền kiễng chân lên, đến gần môi của tên ăn xin
Lời nói hung bạo của Tô Chi Niệm biến mất ở chỗ cổ họng, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cả người cũng không có thời gian để lo hiện tại cô đang bức anh đi vào khuôn khổ nữa, cũng không có thời gian để lo đáy lòng luôn kiên trì của mình nữa, híp mắt lại, khống chế tên ăn xin quay mặt đi, né tránh môi của Tống Thanh Xuân, sau đó cả người liền ba bước hai bước đi lên phía trước, kéo cánh tay Tống Thanh Xuân một cái, kéo cô ra từ trước mặt tên ăn xin.
“Anh, anh làm cái gì đấy! Anh, sao anh lại ngăn trở em và vị hôn phu của em hôn định tình...”
Tô Chi Niệm tức đến bộ ngực nhấp nhô không ổn định, anh mò từ trong túi mình ra một xấp tiền, ném cho tên ăn xin, sau đó liền đoạt từ trong tay anh ta cái cúc áo Tống Thanh Xuân đã đưa cho anh ta kia, kéo cổ tay Tống Thanh Xuân, liền đi về phía nơi xe đỗ.
“Em không muốn đi theo anh, em muốn ở cùng một chỗ với vị hôn phu của em, em không muốn đi...” Tống Thanh Xuân giống như khóc lóc om sòm ngồi xổm trên mặt đất, chống cự lực đạo Tô Chi Niệm kéo mình đi về phía trước.
Tô Chi Niệm quay đầu, hung tợn trừng mắt Tống Thanh Xuân không để ý hình tượng, đặt mông ngồi dưới đất một cái, sau đó trên cổ tay đột nhiên dùng sức một cái, kéo cô lên, trực tiếp gánh ở trên vai, sải bước đặt chân lên lối qua đường..