Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 16: Mất ngủ



Trong ký túc xá phòng 613, Chu Nịnh Nịnh ngồi ngây ngốc trước bàn một mình, tim còn đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng mở ra, Chu Nịnh Nịnh sợ tới mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, cô còn tưởng rằng trái tim đang đập thật nhanh của mình sẽ không chịu nổi nữa!

Quay đầu nhìn lại, thấy Trịnh Thiến Thiến đã trở về.

Nhìn đôi môi nhỏ bị sưng, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng trông thật xinh đẹp, Chu Nịnh Nịnh bỏ qua cho cô… Lại nhìn đến tổng thể khuôn mặt ngượng ngùng của cô ấy.

Trịnh Thiến Thiến giống như có tật giật mình, lau lau miệng mình, cười hai tiếng: “Ninh Nịnh, cậu trở về khi nào vậy, sao không nhắn tin cho tớ biết?”

Vì biết cậu đang bận hôn hít với bạn trai nên mới không muốn quấy rầy! Chu Nịnh Nịnh liếc cô ấy một cái, cười hai tiếng thật nham hiểm: “Vừa rồi tớ… Nhìn thấy cậu.”

Vẻ mặt Trịnh Thiến Thiến căng thẳng hỏi: “Hả? Ở đâu?”

Chu Nịnh Nịnh cố ý kéo dài giọng: “Ở… Khu rừng nhỏ phía bên kia thư viện.”

Trịnh Thiến Thiến che mặt: “Hu hu hu… Chẳng lẽ cậu thấy hết rồi sao?”

“Tớ cũng không ngờ sẽ như vậy.” Chu Nịnh Nịnh cũng che mặt.

Nhìn mấy cặp tình nhân hôn nhau nồng nhiệt trên đường đều không cảm thấy gì, nhưng mà gặp được bạn tốt trốn ở khu rừng nhỏ thân mật với bạn trai, bình tĩnh thế nào cũng cảm thấy có phần xấu hổ, đặc biệt cô nàng Trịnh Thiến Thiến này lần đầu tiên yêu đương, Chu Nịnh Nịnh lại vô cùng trong sáng, cũng chưa biết yêu.

Còn nữa… Không phải chỉ có một mình Chu Nịnh Nịnh nhìn thấy, bên cạnh cô còn có một người đàn ông tuấn tú lạnh lùng, cái này giống như một cặp nam nữ cùng nhau xem phim, sau đó thấy được cảnh… Trước màn ảnh liền sinh ra bầu không khí vi diệu.

Hai người đều che mặt, sau đó ngây thơ nhìn đối phương qua khe hở, đột nhiên Chu Nịnh Nịnh nhớ tới một chuyện, buông hai tay xuống nhìn xung quanh, chất vấn nói: “Bạn học Thiến Thiến! Đồ ăn khuya đâu! Không phải cậu nói hôm nay mang đồ ăn khuya về sao? Sau đó chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn, đồ ăn khuya đâu?”

Khụ khụ, bạn học Thiến Thiến tiếp tục xấu hổ che mặt nói: “Quên rồi…”

Chu Nịnh Nịnh khinh bỉ cô: “Chỉ số thông minh của phụ nữ khi yêu đều là 0.”

Trịnh Thiến Thiến hừ một tiếng: “Chờ đến khi cậu yêu nói không chừng chỉ số thông minh còn là số âm!”

Cô yêu đương… Cô yêu đương với ai…

Trong đầu Chu Nịnh Nịnh đột nhiên hiện ra gương mặt mê người của Lục Cận Thâm.

Cô nhất định là bị anh dọa cho choáng rồi mới nhớ đến anh… Không tưởng tượng được một người đàn ông thoạt nhìn như vậy mà lại thích xoa đầu con gái, thật là kỳ cục!

Tối nay anh đã xoa đầu cô mấy lần? Ở khu rừng nhỏ một lần, trên đường đi xoa hai lần, sau đó đứng dưới ký túc xá lại đưa ma chưởng lên đầu cô, tổng cộng bốn lần.

Lần đầu tiên Chu Nịnh Nịnh không có cảm giác gì, bởi vì lúc ấy bị bất ngờ khi thấy bạn tốt chơi trò hôn nhau với bạn trai, lần thứ hai tim cô liền đập chậm nửa nhịp, đỏ mặt hỏi: “Anh, anh sờ đầu tôi để làm gì…” Lục tiên sinh, động tác thân thiết như vậy phù hợp với mối quan hệ của chúng ta sao?

Giọng nói khàn khàn của Lục Cận Thâm vang lên: “Vừa rồi sờ thử một lần, cảm thấy tóc em rất mềm.”

Vậy cảm thấy mềm mại thì có thể sờ loạn lên được sao? Chu Nịnh Nịnh không biết bản thân có nên cự tuyệt “Không được sờ lung tung” hay không.

Lần thứ ba, Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt cúi đầu, chỉ là xoa đầu…Chắc là không có gì đâu…

Ở dưới ký túc xá, tâm trạng Lục Cận Thâm dường như rất vui vẻ, khóe miệng cong lên: “Chiều thứ hai tôi đến đón Lục Hi Dịch tan học, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Tại sao lại muốn cùng nhau ăn cơm! Chu Nịnh Nịnh: “Tại sao?”

Tại sao ư…Đôi mắt trầm tĩnh của Lục Cận Thâm chuyên chú nhìn cô, ánh đèn đường ấm áp hai bên ký túc xá chiếu lên thân hình tuấn tú của anh, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy ánh mắt như bị thiêu đốt, cúi đầu không dám nhìn mắt anh, mũi chân vẽ vẽ trên mặt đất.

Loại không khí này sẽ làm cô đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch…

Ngay sau đó, anh ngẩng đầu xoa mái tóc mềm mại của cô, động tác rất nhẹ, vô cùng thân thiết: “Ngoan đi, thứ hai nhớ xuống sớm một chút.”

Mặt càng đỏ hơn, tim tiếp tục đập thình thịch thình thịch…

“Đứng ngây ra đó làm gì!” Vốn dĩ hai người đang nói chuyện, Trịnh Thiến Thiến phát hiện đột nhiên Chu Nịnh Nịnh ngây ngẩn ra đó, đứng lên đi qua vỗ vào đầu cô.

Chu Nịnh Nịnh hoàn hồn, sau đó đánh vào tay cô: “Sao lại sờ đầu tớ lung tung!”

“Sao lại thế à? Bộ trước đây tớ ít sờ lắm sao?” Trịnh Thiến Thiến lại hung hăng chà xát tóc cô một phen.

Mái tóc mềm mại của Chu Nịnh Nịnh bị xoa đến rối tung, khuôn mặt chưa hết đỏ… Trịnh Thiến Thiến nghi hoặc: “Không phải chứ… Tớ chỉ vừa xoa nhẹ đầu cậu, cậu có cần phải thẹn thùng như vậy không? Cậu, có phải cậu có tình cảm không thuần khiết với tớ không…”

Chu Nịnh Nịnh đánh vào cánh tay cô một cái nữa: “Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?”

Trịnh Thiến Thiến vui vẻ nói: “Tớ có bạn trai rồi, cho dù cậu muốn thì cũng không thể đâu.”

“Ba”, lại bị đánh.

Buổi tối, hai người nằm chung trên một giường nói chuyện phiếm, bạn trai của Trịnh Thiến Thiến vốn dĩ là học sinh năm ba của đại học Q, lớn hơn cô ấy bốn tuổi, hai người là đồng hương, về quê nghỉ hè cùng chuyến bay, còn ngồi bên cạnh, lúc cô ấy ngồi xuống anh ta còn cười với cô, cô ấy cũng cười với anh ta, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi xuống máy bay lúc lấy hành lí, hành lí của Trịnh Thiến Thiến khá nặng, cô cố hết sức nâng nó lên, chàng nam sinh kia rất lịch sự tiến đến giúp đỡ.

Trịnh Thiến Thiến nói, đây là một khởi đầu rất tốt đẹp, ấn tượng với nam sinh kia rất tốt, lại còn cùng quê hương, trong thời gian một tháng liền phát triển thành tình yêu, nói nhanh cũng không quá nhanh, quan trọng là… Cảm thấy tốt là được rồi.

Khởi đầu tốt đẹp là như vậy sao? Chu Nịnh Nịnh nhớ đến lần đầu tiên gặp Lục Cận Thâm, một chút tốt đẹp cũng không có…

Aizzz, sao cô lại nhớ đến anh chứ, chẳng qua anh chỉ sờ đầu cô như vật nuôi thôi, chắc chắn cô đã nghĩ nhiều rồi! Chu Nịnh Nịnh nhanh chóng nhắm mắt, ngủ!

Sao lại không ngủ được thế này…

Lần đầu tiên Chu Nịnh Nịnh mất ngủ, ngay cả trước khi thi vào đại học cô cũng không bị mất ngủ.

Ngày hôm sau, Chu Nịnh Nịnh mang theo đôi mắt gấu trúc về nhà. Về đến nhà, ông Chu liếc cô mấy lần, sau đó hừ hừ: “Tối qua đã làm gì, nhìn đôi mắt có quầng thâm của con kìa.”

Làn da Chu Nịnh Nịnh rất trắng, trắng như quả trứng gà vậy, vì thế đôi mắt thâm đen của cô trở nên rất nổi bật, tối hôm qua nói chuyện phiếm với Trịnh Thiến Thiến tới khuya, sau đó lại mất ngủ, cô chỉ ngủ được vài giờ, Trịnh Thiến Thiến hôm sau phải đi xe, sáu giờ sáng đã rời giường chuẩn bị đồ đạc, khiến cho cô không có cách nào ngủ được, cũng rời giường. Buổi sáng không cần soi gương cũng biết trên mắt có quầng thâm.

Đồng chí Chu ngài nghi ngờ điều gì? Chu Nịnh Nịnh vội vàng giải thích: “Tối hôm qua ở ký túc xá tán gẫu với Thiến Thiến đến khuya, sáng nay lại dậy rất sớm ạ.”

Qua vài giây, ông Chu có chút xúc động: “Nịnh Nịnh! Không phải bọn con nói chuyện yêu đương chứ?”

Chu Nịnh Nịnh kinh ngạc: “Không có! Ba… Sao ba lại nghĩ con nói chuyện yêu đương?”

Ông Chu hừ hừ: “Gần đây con thường xuyên ra ngoài ăn cơm.”

Thường xuyên sao? Tuần này cô chỉ đi có hai lần, nhưng mà… Hôm qua Lục Cận Thâm nói thứ hai sẽ đi ăn cơm, thứ hai… Khoan đã… Là ngày mai sao? Tính như vậy thì hình như là thường xuyên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.