Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 23



Chu Nịnh Nịnh và Chu Dục Thân đi đến tầng 5, Lục Cận Thâm đi đến tận tầng 7. Lúc thang máy dừng lại ở tầng 5, Chu Nịnh Nịnh liền kéo tay anh trai ra ngoài, trong lòng có chút khó chịu, anh không thèm nhìn cô một cái nữa… TaT!

Khi bước qua cửa thang máy, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, tầm mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm trong trẻo của anh, sau đó lén nhìn đến đôi mày đen nhánh, đáy mắt dường như nhuộm chút ý cười.

Cô ngơ ngác không quay đầu lại, cho đến khi vang lên tiếng cửa thang máy đóng lại, cô mới kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu nhìn mặt đất, nỗi ấm ức trong lòng vừa rồi đã được xóa sạch.

Vừa rồi Lục Cận Thâm đã phóng điện với cô sao? Cô bị điện giật rồi… (/▽╲)

Sau khi ngồi vào ghế nhà hàng, Chu Dục Thân gõ gõ ngón tay thon dài trên mặt bàn, hỏi: “Nịnh Nịnh, em có quen biết với hai người vừa rồi sao?”

Chu Nịnh Nịnh ngừng lật thực đơn nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục xem món ăn nhưng lại có chút chột dạ giải thích: “Tô tiên sinh vừa rồi nói chuyện với em là người chủ xe, còn người có dáng hơi cao đứng bên cạnh thì anh đã gặp rồi… Cũng không quen thân lắm…”

Khoé môi Chu Dục Thân nở nụ cười, trong lúc ngắn ngủi ở trong thang máy, em gái bấu vào tay áo anh rất chặt, bình thường anh rất nhạy cảm, ít nhiều cũng đoán được chút gì đó.

Em gái cuối cùng cũng đã lớn, đây là suy nghĩ hiện giờ của Chu Dục Thân.

Dù vậy, trong lời nói của anh cũng có chút nhắc nhở: “Nịnh Nịnh, anh cũng từng nói rồi, nếu em thích một người, phải tìm hiểu xem họ có nghiêm túc với mối quan hệ này hay không, anh không muốn em bị tổn thương đâu.”

Mặt Chu Nịnh Nịnh ửng đỏ, cô cũng chỉ mới phát hiện mình có suy nghĩ như vậy trong hai ngày thôi, vậy mà bây giờ anh trai đã dặn dò rồi, trong lòng cô có chút thẹn thùng.

“Em biết rồi.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Chu Dục Thân nâng tay xoa xoa đầu cô, nói: “Được rồi, đi rửa tay trước đi.”

“Dạ…” Chu Nịnh Nịnh được tha tội, đứng dậy chạy đi rửa tay.

Khi đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, di động Chu Nịnh Nịnh báo có tin nhắn.

Cô vội vàng mở ra xem, là Lục Cận Thâm gửi tới! Anh nói: “Tối nay anh trai đưa em về trường sao?”

Bình thường trừ phi có việc quan trọng, nếu không đều do Chu Dục Thân đưa cô về nên Chu Nịnh Nịnh trả lời rất nhanh: “Đúng vậy.”

Sau đó nhanh chóng nhận được câu trả lời: “Được.”

Hả, chỉ vậy thôi sao? Chu Nịnh Nịnh há hốc miệng, không thể trở lại như bình thường! ( ̄m ̄)

Hơn tám giờ tối Chu Nịnh Nịnh trở về ký túc xá, trong ký túc xá không có ai… Trịnh Thiến Thiến đã có người yêu, bây giờ trong phòng chỉ còn mình cô là độc thân, tất cả mọi người đều ra ngoài hẹn hò rồi.

Cô nhàm chán ôm đồ đi tắm rửa, tắm được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, cô định hỏi là ai vậy, nhưng nghĩ lại hay là thôi đi, lỡ như là Mạnh Nghiên thì lại mất mặt. Mấy hôm nay Mạnh Nghiên đều coi cô như người vô hình, Chu Nịnh Nịnh cũng không biết mình đã chọc cô ấy chuyện gì.

Chu Nịnh Nịnh tắm xong bưng chậu nước ra, chuẩn bị ra ban công giặt quần áo, thấy Mạnh Nghiên đang ngồi soi gương.

Mạnh Nghiên nhìn thấy Chu Nịnh Nịnh đi qua trong gương, thản nhiên gọi cô lại: “Chu Nịnh Nịnh, vừa rồi điện thoại cậu reo.”

Bước chân của Chu Nịnh Nịnh khựng lại, sau đó nói : “À, cảm ơn cậu đã nhắc.”

Mạnh Nghiên cong cong khóe miệng, không nói gì

Sau khi đem chậu nước ra ban công, Chu Nịnh Nịnh liền quay lại xem điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ, quả nhiên đều là Lục Cận Thâm.

Chu Nịnh Nịnh cắn cắn môi, nét mặt vui mừng, tìm tới danh bạ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đường dây bên kia có chút ồn ào, nhưng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Chu Nịnh Nịnh đoán là anh đã đến chỗ im lặng để nhận điện thoại của cô.

Khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên, giọng nói nhẹ nhàng giải thích: “À… Vừa rồi tôi đi tắm nên không biết anh gọi đến, thật ngại quá…”

Vừa nói xong, cô có cảm giác như anh đang nở một nụ cười ở phía bên kia, âm thanh trầm ấm từ tính truyền đến: “Ừ, không sao, không cần phải giải thích với tôi.”

“À…” Chu Nịnh Nịnh đứng bên cạnh cửa ban công, giơ tay chuẩn bị đóng cửa, trong lòng vô cùng ấm áp, cô hỏi anh: “Vừa rồi nghe thấy bên đó rất ồn ào, anh chưa về nhà sao?”

“Ừ, nhưng lát nữa sẽ về sớm thôi.” Lục Cận Thâm ngồi xuống chiếc ghế đặt ngoài cửa, giọng nói của cô rất mềm mại. Khóe miệng anh cũng cong lên, khuôn mặt tràn đầy nét ôn nhu, thật sự rất muốn gặp cô ngay bây giờ.

Chu Nịnh Nịnh đang đóng cửa, đột nhiên dừng tay lại, sau đó nhớ đến chút chuyện, cô vội vàng hỏi: “Hôm nay anh có buổi gặp mặt xã giao, vậy mà hôm qua còn hẹn tối nay đi ăn cơm với tôi được sao?”

Lục Cận Thâm cười cười: “Nếu em đi ăn cơm với tôi, tôi có thể huỷ hẹn với bên này.”

Khóe miệng Chu Nịnh Nịnh lại cong lên, vì cô mà sẵn sàng huỷ hẹn với đối tác… (/▽╲)

Hai người nói chuyện đến hơn 10 phút, nếu không phải có người gọi Lục Cận Thâm, cuộc điện thoại này còn có thể kéo dài lâu hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Nịnh Nịnh sờ vào vành tai nóng ấm của mình, trầm tư một lát.

Quan hệ của bọn họ bây giờ là gì? Có hơi lộn xộn… Cô có chút thích anh, còn anh thì sao? Hẹn cô ăn cơm, đưa cô về trường, lột vỏ tôm cho cô, gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô…

Anh đang theo đuổi cô sao? Phải không? Phải không? Phải không?

Ngón tay bất động trên chốt cửa, cô muốn biết rốt cuộc có phải hay không… (*/w*)

Cho đến khi Mạnh Nghiên lướt qua cô ra ban công lấy quần áo, Chu Nịnh Nịnh mới lấy lại được tinh thần, lại thấy Mạnh Nghiên cười như không cười nhìn cô, giọng điệu có phần châm chọc: “Chu Nịnh Nịnh, cậu không thành thật gì cả, vậy mà còn nói mình không có bạn trai.”

Chu Nịnh Nịnh ngẩn người, có chút bất đắc dĩ nói: “Cậu nghĩ sao cũng được.” Nói xong liền ra ban công giặt quần áo.

Chiều thứ sáu không có tiết, Chu Nịnh Nịnh ngoan ngoãn ở yên trong phòng, vừa nghe nhạc vừa vẽ vài bức truyện tranh.

Chưa đến năm giờ, Chu Nịnh Nịnh liền đóng máy tính, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng. Cô nên chuẩn bị sớm một chút, đợi Lục Cận Thâm đến đón cô.

Năm giờ bốn mươi lăm phút, Chu Nịnh Nịnh nhận được điện thoại của Lục Cận Thâm, anh nói: “Tôi sẽ đến nhanh thôi, em đến cổng Tây Môn đi.”

“Được!” Chu Nịnh Nịnh vui vẻ nói, sau đó lấy ba lô rồi đi.

Lục Cận Thâm dừng xe ở gần cửa siêu thị, không phải vị trí lần trước, nơi này có thể nhìn thẳng đến cổng Tây Môn, anh giơ tay nhìn đồng hồ, vừa đúng sáu giờ.

Anh tựa vào ghế, tầm mắt dán chặt vào một người ở phía cổng trường, lập tức nở nụ cười.

Cô đeo ba lô trên lưng bước ra cổng, dừng chân trong dòng người đông đúc không ngừng đi lại, ánh mắt ngó nghiêng như đang tìm anh.

Lục Cận Thâm mở cửa xuống xe, dáng người cao lớn thon dài đi về phía trước vài bước.

Chu Nịnh Nịnh nhanh chóng nhìn thấy anh, ai bảo anh lại khác biệt đến thế, kiểu như… Thần thái lỗi lạc…

Hình như cô ngày càng thích anh thì phải? Ai bảo anh đẹp đến như vậy chứ! (/▽╲)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.