Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 10: Mình muốn lấy thân báo đáp 10



“ Cái gì?” Cô Chương nhìn Đường Du Nhiên, có chút không tin những lời mình vừa nghe thấy.

“Em muốn hỏi cậu ấy, có nguyện ý để em làm vợ của cậu ấy không.” Đường Du Nhiên có chút ngượng ngùng nhìn cô giáo Chương, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm hiếm khi hiện lên đỏ ửng.

Sau khi cô giáo Chương trầm ngâm một lúc, cuối cùng quyết định ném củ khoai lang bỏng tay này cho Cố Dữ.

Yêu hận tình thù giữa các bạn nhỏ, vẫn nên để các bạn nhỏ giải quyết thì hơn.

Vì thế, cô giáo Chương gật đầu, nói với Đường Du Nhiên. “Được rồi.”

Lúc ngủ trưa, giường của các bạn nhỏ được xếp dựa theo trình tự xếp hàng ngày thường, bởi vì Đường Du Nhiên lùn nhất, cho nên giường nhỏ của cô bé đặt đầu tiên.

Nhưng mà hôm nay, cô giáo Chương lại đặt giường Đường Du Nhiên ở bên cạnh mình, đặt giường của bạn nhỏ khác trước.

Cố Dữ có chút nghi hoặc thoáng nhìn qua giường của Đường Du Nhiên bên cạnh cô giáo Chương, nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ gì nhiều.

Chỉ là khi đặt tới giường của cậu, đột nhiên cô giáo Chương đặt cái giường nhỏ có đệm hình HELOKITTY màu hồng nhạt của Đường Du Nhiên bên cạnh giường cậu, sau đó vỗ vỗ bả vai của Đường Du Nhiên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đi đi, cô giáo chỉ có thể giúp em đến đây.”

Đường Du Nhiên cười tủm tỉm nói với cô giáo Chương: “Cảm ơn cô giáo.”

Sau đó Đường Du Nhiên chạy về phía Cố Dữ.

Cố Dữ cảm thấy hơi kỳ lạ liếc mắt nhìn Đường Du Nhiên một cái, tiếp tục cởi áo khoác trên người.

Đường Du Nhiên ngoan ngoãn đứng bên cạnh cậu, cởi áo khoác của mình, sau đó bò lên giường nhỏ của mình, nhìn cậu với ánh mắt đầy chờ mong.

Cố Dữ làm bộ như không nhìn thấy, cậu lập tức chui vào trong chăn trên giường nhỏ của mình.

Sau khi các bạn nhỏ bên cạnh cùng nằm lên giường nhỏ của mình, cô giáo mở máy tính ra, bật một bài hát cho các bạn nhỏ ngủ yên giấc.

Cố Dữ nhắm mắt lại, đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên có người kéo chăn mình.

Cậu quay đầu, nhìn thoáng qua Đường Du Nhiên đang nằm bên cạnh mình.

“Cố Dữ.” Đường Du Nhiên nhìn cậu cười tủm tỉm, khẽ gọi tên cậu.

“Có chuyện gì?” Mặt Cố Dữ không chút biểu cảm, lên tiếng.

“Mình làm vợ cậu được không?” Đường Du Nhiên hỏi cậu.

???

Trong đầu Cố Dữ đầy dấu chấm hỏi.

“Cô giáo nói, chuyện lấy thân báo đáp thực ra là trở thành vợ chồng, nhưng mà đối phương phải đồng ý mới được.” Đường Du Nhiên thấy cậu có vẻ không hiểu, liền tranh thủ thời gian giải thích: “Cho nên mình muốn hỏi, để mình làm vợ cậu được không.”

“Không được.” Cố Dữ không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối cô bé.

“Vì sao?” Đường Du Nhiên vừa nghe thấy cậu từ chối mình, lập tức sốt ruột.

“Mình cho cậu làm vợ của mình thì có lợi ích gì?” Cố Dữ liếc nhìn cô bé nói: “Cậu biết nấu cơm, biết giặt quần áo, hay biết quét dọn phòng không? Chuyện gì cậu cũng không biết, sao có thể làm vợ mình?”

“Mẹ mình biết.” Đường Du Nhiên chớp chớp mắt, nói với Cố Dữ: “Chuyện gì mẹ mình cũng biết.”

“Mẹ cậu không phải vợ mình.” Cố Dữ quay đầu đi, nhắm mắt lại nói: “Dù sao mình không cần cậu làm vợ mình, yêu cầu về vợ của mình rất cao.”

“Cao bao nhiêu?” Đường Du Nhiên dứt khoát bò đến giường nhỏ của Cố Dữ, quay mặt của cậu lại, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Mình có thể học.”

“Cậu….” Cố Dữ không biết phải nói gì.

“Bạn nhỏ Đường Du Nhiên, mời bạn trở về giường nhỏ của mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.