Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 12: Học làm Mãn Hán toàn tịch 2



“Đúng ạ.” Đường Du Nhiên hơi gật đầu.

“Con biết Mãn Hán toàn tịch là gì không?” Cha của Đường Du Nhiên nhìn cô bé, cảm thấy hơi buồn cười.

“Là tên một món ăn ạ.” Giọng nói của Đường Du Nhiên thánh thót, lớn tiếng trả lời.

“Phốc” một tiếng, mẹ Đường Du Nhiên hơi bất đắc dĩ, cô quơ cái xẻng trong tay mình, sau đó nhìn về phía chồng nói: “Anh đi nghiên cứu thảo luận chuyện Mãn Hán toàn tịch với con gái anh đi, em phải xào rau tiếp rồi.”

“Được, bà xã đại nhân.” Cha của Đường Du Nhiên gật đầu, đi từ trên cầu thang xuống, ngồi xổm trước mặt Đường Du Nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Du Du có thể nói cho cha biết, vì sao con muốn học làm Mãn Hán toàn tịch không?”

“Vì trở thành vợ Cố Dữ.” Đôi tay nhỏ của Đường Du Nhiên nắm chặt lấy vạt áo, nghiêm túc nói.

“…”

???

Khóe miệng cha của Đường Du Nhiên giật giật, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn con gái.

“Cố Dữ…là ai?”

“Bạn học mới tới lớp con.”

“Nam sao?”

“Nam ạ.”

“Bộ dạng đẹp trai không?”

“Rất đẹp trai.”

“So với cha, ai đẹp trai hơn?”

“Ừm, có lẽ là cha đẹp trai hơn.” Đường Du Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhìn về phía cha trả lời.

“Rất tốt.” Cha của Đường Du Nhiên cảm thấy hài lòng với câu trả lời này.

“Nhưng mà cha đã già rồi, Cố Dữ còn nhỏ, đợi cậu ấy trưởng thành, cậu ấy nhất định còn đẹp trai hơn cha.” Đường Du Nhiên không đợi cha vui vẻ được ba giây, liền nói với anh một câu như vậy.

Tươi cười trên mặt cha Đường Du Nhiên lập tức đông cứng lại.

Anh già rồi?

Con gái của anh nói anh già rồi?

Có lầm hay không, năm nay anh mới 30 tuổi! Tính cả tuổi mụ, anh mới có 31 tuổi! Không phải mọi người đều nói đàn ông 31 tuổi như một nhành hoa sao, sao đến miệng con gái anh, thì thành già rồi?

Cha Đường Du Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng duy trì tươi cười trên mặt, tiếp tục dịu dàng nói với Đường Du Nhiên: “Vậy mẹ nhiều tuổi như cha, có phải mẹ cũng già rồi không?”

“Không phải!” Đường Du Nhiên không vui, lớn tiếng nói với cha mình: “Năm nay mẹ mới 18 tuổi, cha đã 30 tuổi rồi, sao hai người có thể giống nhau được?”

“…”

Cha Đường Du Nhiên nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình giật giật.

“Được rồi, cha, chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa, cha dạy con làm Mãn Hán toàn tịch đi!” Đường Du Nhiên không chú ý tới biểu cảm của cha, chỉ liên tục thúc giục cha dạy mình nấu ăn.

Cha Đường Du Nhiên hít sâu một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên.

A! Mãn Hán toàn tịch!

Không biết tên nhóc thối kia chui từ đâu ra, dám bảo con gái bảo bối của anh học làm Mãn Hán toàn tịch!!

“Cha, cha…??” Đường Du Nhiên thấy cha chỉ cười, nãy giờ không nói gì, cô bé không nhịn được đẩy tay anh.

“Ừm.” Cha Đường Du Nhiên lấy lại tinh thần, giơ tay sờ đầu con gái mình, anh đứng dậy, nắm tay cô bé, sau đó xoay người đi về phía phòng sách vừa đi vừa nói: “Đi thôi, cha tra thực đơn Mãn Hán toàn tịch cho con trước, sau đó chúng ta quyết định làm món gì.”

“A… Còn phải tra thực đơn nữa ạ… Cha, có phải cha không biết làm đúng không?” Đường Du Nhiên vừa ngoan ngoãn theo sát cha mình, vừa mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.