Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 13: Học làm Mãn Hán toàn tịch 3



“Con nói linh tinh gì thế, có món cha không biết làm sao? Con có biết Mãn Hán toàn tịch có 108 món không, con nghĩ rằng trong một ngày con làm được 108 món à?” Cha Đường Du Nhiên liếc cô bé một cái, trả lời.

“108 món? Nhiều như vậy ạ?” Đường Du Nhiên hơi kinh ngạc, cô bé vốn tưởng rằng Mãn Hán toàn tịch là một món ăn, cô bé chỉ cần học rồi cho vào trong hộp cơm, sáng ngày mai mang tới nhà trẻ là được, không ngờ…

“Đúng vậy, cho nên, chúng ta phải nghiên cứu thật kỹ, dù thế nào cũng là đồ ăn con mang đến lớp.” Trong đôi mắt cha Đường Du Nhiên lóe lên tinh quang, nắm tay cô bé đi vào trong phòng sách.

Trong phòng sách, laptop của cha Đường Du Nhiên đang ở trên bàn.

Đường Du Nhiên chạy vội tới trước máy tính, vẻ mặt cô bé đầy hưng phấn nói với cha mình: “Cha, nhanh, nhanh tra đi cha.”

“Ừm, đừng có gấp.” Cha Đường Du Nhiên ngồi trước bàn làm việc của mình, mở máy tính ra, sau đó lên mạng tìm kiếm về Mãn Hán toàn tịch.

“Mãn Hán toàn tịch có tổng cộng 108 món.”

“Những món này được chia làm sáu bữa tiệc, đó là Mông Cổ phiên yến, đình thần yến, vạn thọ yến, thiên tẩu yến, cửu bạch yến và tiết lệnh yến.”

“Trong đó Mông Cổ phiên yến bao gồm các món…”

Cha Đường Du Nhiên vừa nhìn máy tính, vừa không ngừng lảm nhảm.

Đường Du Nhiên trợn to mắt, nghe xong một lúc lâu vẫn không hiểu cha mình đang nói gì.

“Cha, hôm nay chúng ta làm món gì??”

“Ừm… Mứt bí đao, hạnh nhân, bánh táo, bánh hợp ý, hộp long bàn trụ long phượng mạ vàng… Đậu phộng da hổ [Những món ăn này là mình dịch theo ý mình, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua]…” Lúc cha Đường Du Nhiên đọc tới đây, bỗng nhiên hai mắt anh tỏa sáng, vỗ đùi nói: “Có rồi! Chúng ta làm món đậu phộng da hổ nhé!”

“Đậu phộng da hổ ấy ạ?” Đường Du Nhiên hơi mê man nhìn anh.

“Đúng vậy, đậu phộng da hổ, dùng da hổ làm đậu phộng, thế nào, có phải nghe rất phong cách hay không??” Cha Đường Du Nhiên nháy mắt với cô bé, cười xấu xa nói.

“Phong cách… Là gì ạ?” Trong mắt Đường Du Nhiên đầy dấu chấm hỏi.

“Khụ khụ, không có gì…” Cha Đường Du Nhiên hơi xấu hổ khẽ ho khan hai tiếng, sau đó vẫy tay với cô bé nói: “Câu cuối cùng cha mới nói, con coi như không nghe thấy là được, được rồi, dù sao ý là món ăn này rất lợi hại, thế nào, ngày mai con mang món này đi học, cho bạn học tên Cố Dữ kia ăn nhé.”

“Dùng da hổ để làm đậu phộng ạ…” Đường Du Nhiên há to miệng, cảm thấy hơi khó hiểu hỏi cha mình: “Nhưng mà chúng ta lấy da hổ ở đâu ra ạ, hơn nữa giáo viên bọn con từng nói rồi, hổ là động vật quốc gia bảo vệ, cha, cha làm như vậy không hay lắm đâu??”

“Đây… Đây chỉ là ví von thôi.” Cha Đường Du Nhiên lập tức giảng giải cho con gái mình, “Ý là phủ bên ngoài đậu phộng một lớp bột mì nhìn giống da hổ mà thôi, ai da, con đừng xoắn xuýt vấn đề này nữa, ở cửa tiểu khu chúng ta có bán, đi, cha dẫn con đi mua.”

“A??” Đường Du Nhiên vẫn chưa kịp nói tiếp, cả người cô bé đã được cha mình khiêng lên, đi ra bên ngoài tiểu khu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.