Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 15: Gặp cha mẹ, bàn chuyện kết hôn



“Không thể.” Cố Dữ từ chối cô bé không chút lưu tình.

“Vì sao?” Trong chớp mắt vẻ mặt Đường Du Nhiên ủ rũ.

“Vì…” Cố Dữ cau mày, suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm rãi trả lời: “Vì kết hôn cần cha mẹ đồng ý, cha mẹ mình còn chưa biết cậu, cho nên cậu không thể làm vợ mình.”

“A…” Đường Du Nhiên gật đầu, nắm chặt túi đựng đậu phộng da hổ trong tay suy nghĩ một lát, sau đó cười hì hì nói: “Chuyện này thì đơn giản, hôm nay tan học cậu dẫn mình về nhà được không.”

“Cậu muốn làm gì?” Vẻ mặt Cố Dữ cảnh giác nhìn cô bé.

“Mình muốn đi gặp cha mẹ cậu, bảo bọn họ đồng ý chuyện mình làm vợ cậu!” Đường Du Nhiên trả lời.

“A, đừng mơ!” Cố Dữ liếc cô bé một cái, chẳng muốn nói tiếp với cô bé nữa.

Nhưng lúc tan học, vậy mà Đường Du Nhiên nắm chặt lấy góc áo của Cố Dữ, không cho cậu đi.

“Bạn học Đường Du Nhiên, em đang làm gì vậy?” Cô Chương thấy Đường Du Nhiên túm chặt Cố Dữ không cho cậu ra khỏi phòng học, thì chạy vội tới hỏi cô bé.

“Thưa cô, em muốn về nhà với Cố Dữ!” Đôi tay của Đường Du Nhiên nắm chặt lấy áo Cố Dữ, nói gì cũng không chịu buông tay.

“Em muốn về nhà với em ấy làm gì?” Trên mặt cô Chương tràn đầy nghi ngờ.

“Gặp cha mẹ cậu ấy ạ!”

“Hả?”

“Để cha mẹ cậu ấy đồng ý cho chúng em kết hôn!” Đường Du Nhiên bổ sung thêm một câu.

“A…” Cô Chương lập tức cảm thấy hơi mất mát.

Hiện giờ các bạn nhỏ còn nhỏ như vậy đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, còn gặp cha mẹ bàn chuyện kết hôn, mà cô đây… Đáng thương tới mức ngay cả bạn trai cũng không biết đang lạc ở nơi đâu.

“Nhưng em đi với em ấy, lát nữa mẹ em tới đón thì làm sao bây giờ?” Cô Chương sờ đầu Đường Du Nhiên, hỏi cô bé.

“Ách… Chuyện này…” Đường Du Nhiên sửng sốt, đúng rồi… Nếu cô bé về nhà với Cố Dữ, lát nữa mẹ tới đón cô bé, không tìm thấy cô bé sẽ sốt ruột.

Cố Dữ liếc mắt nhìn Đường Du Nhiên một cái, bất đắc dĩ nói: “Nhanh thả tay ra.”

“Không thả!” Đường Du Nhiên làm mặt quỷ với cậu, sau đó nói với cô Chương: “Cô ơi, cô có thể gọi điện cho mẹ em giúp em được không?”

“Hửm?” Cô Chương sửng sốt, sau đó cô ấy gật đầu, rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ Đường Du Nhiên, đưa cho cô bé: “Em muốn tự mình nói với mẹ hay là để cô nói giúp em?”

“Cô cầm điện thoại giúp em với, để em tự nói với mẹ.” Đôi tay của Đường Du Nhiên luôn nắm chặt quần áo của Cố Dữ, không còn tay trống để nghe điện thoại.

Khóe miệng cô Chương giật giật, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Điện thoại được kết nối, giọng của mẹ Đường Du Nhiên vang lên ở bên kia điện thoại nói: “Alo, chào cô Chương.”

“Mẹ, là con!” Đường Du Nhiên kêu to về phía điện thoại di động của cô Chương.

“Du Du? Làm sao vậy?”

“Mẹ, con muốn đến nhà bạn học mới của con chơi một lát, được không ạ?”

“Bạn học kia tên là gì, nhà bạn ấy ở đâu?”

“Cố Dữ, nhà cậu ấy… Ừm… Cô Chương biết, mẹ, con đến nhà cậu ấy chơi trước, bye bye!” Đường Du Nhiên thấy Cố Dữ giãy thoát nhân lúc mình nghe điện thoại, thì vội vàng nói vài câu với mẹ mình, rồi nhanh chóng đuổi kịp Cố Dữ.

Cô Chương trợn mắt há miệng đứng tại chỗ, nhìn Đường Du Nhiên chạy theo Cố Dữ về phía cha Cố Dữ ở bên ngoài phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.