Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 22: Quý nhân trong truyền thuyết 2



“Đúng lúc trên xe tôi có!” Cha Cố Dữ vỗ đùi, động tác nhanh nhẹn lấy túi đậu phộng da hổ đặt trên xe lúc sáng ra.

Vì thế bốn người ở trong xe, vừa ăn đậu phộng vừa đánh bài, thời gian nhanh chóng trôi qua hai tiếng.

Đến thành phố X nghiên cứu điều tra với thị trưởng trở về đã là ban đêm, cha Cố Dữ nhận được điện thoại của văn phòng thị ủy, bảo là muốn thuyên chuyển công tác anh làm bí thư của thị trưởng.

Sau khi cha Cố Dữ tắt điện thoại, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trái lại trong mắt mẹ Cố Dữ tràn đầy nghi ngờ nhìn chồng mình hỏi: “Làm sao vậy, ai gọi điện tới thế? Sao anh ngốc luôn rồi vậy.”

“Văn phòng thị ủy gọi tới.” Cha Cố Dữ lấy lại tinh thần, nhìn vợ mình nói: “Bảo anh chuyển công tác làm bí thư của thị trưởng.”

“A, không tệ nha.” Mẹ Cố Dữ lập tức tỉnh táo lại, cười hì hì nói: “Từ bí thư của cục trưởng đến bí thư của thị trưởng, anh thăng cấp rồi nha.”

“Anh cảm thấy… Mọi chuyện tới quá đột ngột.” Cha Cố Dữ cầm chặt điện thoại, nói với vợ mình.

“Đúng thật…” Trước mắt mẹ Cố Dữ sáng lên, hơi nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Thị trưởng Trình nhìn trúng anh điểm gì vậy? Không phải anh mới tới thành phố X với ông ấy sao?”

“Đậu phộng da hổ.”

“Hả?”

“Chắc là thị trưởng Trình nhìn trúng túi đậu phộng da hổ của anh rồi.” Cha Cố Dữ chậc lưỡi, suy nghĩ một lát, cuối cùng cho ra kết luận như vậy.

“Là túi… Con dâu em đưa sao?” Mẹ Cố Dữ chần chừ một lát, sau đó hỏi.

“Ừ.” Cha Cố Dữ dùng lực gật đầu, đang chuẩn bị nói tiếp, điện thoại trong tay anh lại vang lên.

Sau khi nghe máy xong, anh trợn to mắt nhìn mẹ Cố Dữ, cả người như trúng thuật định thân.

“Làm sao vậy? Lần này là ai gọi tới?” Mẹ Cố Dữ giơ tay đẩy chồng mình, trong lòng tràn đầy sốt ruột hỏi.

“Chủ nhiệm Vương ở bệnh viện nhi đồng tỉnh.” Cha Cố Dữ giơ tay ném di động lên ghế sô pha, dùng lực ôm mẹ Cố Dữ, mừng rỡ như điên nói: “Ông ấy nói hiện giờ xuất hiện một loại thuốc mới, tác dụng phụ đối với cơ thể rất nhỏ, càng thích hợp với trẻ em sử dụng hơn loại thuốc ban đầu, đợi Cố Dữ nhà ta lớn hơn chút nữa, là có thể làm phẫu thuật rồi!!!”

“Thật vậy sao?” Mẹ Cố Dữ nghe thấy vậy, kích động ôm ngược lại chồng mình nói.

“Thật!” Cha Cố Dữ gật đầu liên tục, dùng lực hôn môi vợ mình một cái kích động nói: “Chủ nhật này chúng ta tới bệnh viện nhi đồng tỉnh lấy thuốc mới đi!”

“Ừm!” Sau khi mẹ Cố Dữ vui vẻ được một lúc, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn chồng mình nói: “Ông xã, anh nói xem… Có phải con dâu em là quý nhân kia hay không?”

“Quý nhân gì?”

“Là người mà thầy bói nói! Quý nhân được chú định trong mệnh của Tiểu Dữ! Anh xem, túi đậu phộng của con dâu em, khiến anh được thuyên chuyển công tác, bệnh của Tiểu Dữ cũng xuất hiện thuốc có tác dụng hơn!”

“Em bắt đầu mê tín từ lúc nào thế? Lời thầy bói nói có thể tin được sao? Dù gì em cũng là đảng viên đó!” Cha Cố Dữ liếc cô một cái, giơ tay véo má cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.