Sắc mặt Phong Thả Ngâm thay đổi, ngay lập tức đẩy người bên cạnh ra, thân thể hắn cũng ngửa ra sau tránh né chiêu kiếm đang tấn công.
Tu sĩ phi kiếm xẹt qua người Phong Thả Ngâm, kiếm khí lạnh lẽo cắt ra vài vết rách trên trường bào màu đen của hắn, sau đó trong tiếng hô hào ngạc nhiên của dân chúng hắn đâm xuyên qua hai vách tường phía sau khiến nó sụp đổ ngay lập tức.
Phong Thả Ngâm ngồi dậy, ngón tay buông xuống bên người hơi giật giật.
Phong Ngũ đứng cách hắn vài bước hơi chuyển động thân thể, thừa dịp mọi người đang chú ý đến Phong Thả Ngâm lặng lẽ rút lui.
Trên mặt Phong Thả Ngâm hiện lên sự giận dữ, cao giọng nói: “Ở thành Lâm Xuyên đều là những người dân vô tội, các ngươi dám động thủ ở đây không sợ những người khác sẽ bị thương hay sao? Hay là thần tiên các người từ trước đến nay làm việc đều không kiêng dè sinh mạng dân chúng?”
Phong Thả Ngâm nói ra câu này có sử dụng thêm nội lực, tiếng nói truyền đi rất xa vang vọng.
Lần này ngay cả những người vốn không để ý tình huống bên ngoài cũng nhô đầu ra khỏi cửa để xem.
Xung quanh Phong Thả Ngâm là một khoảng đất trống rộng lớn, người dân vây quanh nhưng không ai dám đến gần hắn.
Có lẽ là do sợ hãi uy áp của những thần tiên kia cho nên không còn ai nhớ đến việc lúc trước Phong Thả Ngâm vẫn luôn cố gắng cứu người nữa.
Chỉ có thành chủ thành Lâm Xuyên vẫn luôn cảm động và nhớ ơn Phong Thả Ngâm đã cứu mạng mình trong trận động đất liền chủ động đứng dậy, chwsp tay nói với Quân Trạch: “Hai vị tiên sư, Phong thiếu hiệp thực sự là người tốt.
Trong trận động đất đêm qua hắn đã cứu rất nhiều người.
Tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm nhưng Phong thiếu hiệp vẫn luôn cố gắng quên mình.
Tấm lòng hiệp nghĩa ít người có được, hắn sao có thể sát hại sư đệ của tiên sư ngài? Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.” Thành chủ sắc mặt sầu khổ, vài sợi râu dưới cằm cũng không ngừng run rẩy, bất đắc dĩ nói: “Huống hồ sư đệ của hai vị tiên sư nhất địng là thần thông quảng đai, Phong thiếu dù gì cũng chỉ là một người phàm há có thể có bản lĩnh mà sát hại vị tiên sư kia?” Ông vừa nói vừa nhìn một vòng những người đứng xung quanh.
Không ít người ở đây nghe thấy lời thành chủ nói, họ nhớ tới người trước đó vừa mới cứu mạng mình trên mặt không khỏi lộ ra sư xấu hổ.
Đối diện với ánh mắt của thành chủ nhìn sang họ lại càng cảm thấy hổ thẹn chỉ biết cúi gục đầu xuống, dần dần có rất nhiều người bắt đầu đứng ra bênh vực Phong Thả Ngâm.
“Phong thiếu hiệp thực sự là người tốt, ngày hôm qua lúc bà già này bị ngã chính là Phong thiếu hiệp đỡ ta đứng dậy…”
“Phong thiếu hiệp tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng không hề giống những người giang hồ chỉ biết đánh đánh giết giết, xử sự cũng vô cùng hòa nhã…”
“Đêm qua động đất, mái hiên nhà ta bị sụp, là Phong thiếu hiệp đẩy các thứ ra cứu ta…”
“Ngày hôm qua ở trong khách sạn, chính là Phong thiếu hiệp nhắc nhở mọi người nhanh chóng cứu người…”
Trước đó Phong Thả Ngâm nói như vậy là để kéo dài thời gian căn bản không nghĩ rằng sẽ có nhiều người đứng ra bênh vực hắn như vậy.
Nhìn một người rồi lại một người đứng ra, trong lòng hắn vô cùng ấm áp.
Nhưng hắn cũng biết không thể để cho những người dân này tiếp tục nói nữa, trong lòng hắn rõ ràng những kẻ thần tiên này cũng chỉ thích tỏ vẻ quân tử đạo mạo ở bên ngoài, ai biết có thể sẽ liên lụy đến những người dân vô tội hay không.
Hắn chắp tay cúi chào, thản nhiên nói: “Đa tạ các vị phụ lão hương thân đã ủng hộ ta, thế nhưng tên Lý Phi Tài kia thật sự là do ta giết.”
Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người đều kinh hãi, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Phong Thả Ngâm tiếp tục nói: “Thế nhưng Lý Phi Tài đáng chết, hắn ỷ vào tu vi cao ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt đàn ông trêu ghẹo phụ nữ, không biết đã hại chết bao nhiêu nữ tử vô tội.
Ta giết hắn, cũng coi như là vì dân trừ hại.” Phong Thả Ngâm giấu diếm chuyện năm năm trước Lý Phi Tài dẫn người giết cả nhà mình.
“Nói láo!” Tu sĩ đứng phía sau Quân Trạch tức giận nói: “Tuy rằng Lý sư đệ bị phê bình không tốt, nhưng hắn vẫn là đệ tử nội môn của Linh tông, nếu nói hắn ham mê sắc đẹp thì chỉ cần vẫy tay cũng có bao nhiêu người chạy lại, cần gì phải đi c**ng bức vài nữ nhân phàm trần?”
Khóe miệng Phong Thả Ngâm nhếch lên, như cười như không nói, “Ngươi thật sự hiểu Lý sư đệ của mình vậy sao? Ngươi có dám khẳng đinh sau khi hắn đến nhân gian sẽ không làm ra loại chuyện này?”
“Ta…” Tu sĩ kia nói một chữ cũng không nói được, gã thấy người dân xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán thì mặt đỏ lên, càng nói không ra lời không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía sư huynh mình cầu cứu.
Quân Trạch liếc mắt nhìn động viên sư đệ mình một chút rồi hỏi: “Có đúng là người này không?”
Sư đệ lập tức gật đầu nói: “Triệu sư huynh đi điều tra cái chết của Lý sư huynh vừa truyền tin về, Lý sư huynh… chết rất thê thảm.”
Quân Trạch gật đầu, sau đó nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa, áo bào màu đen, trông vô cung xinh đẹp, lạnh lùng nói: “Cho dù Lý sư đệ đã làm gì thì hắn vẫn là đệ tử của Linh tong.
Hắn phạm lỗi, chỉ có các trưởng lão trong tong môn mới có tư cách trừng phạt không đến lượt một phàm nhân như ngươi…”
Quân Trạch còn chưa nói xong, một nha dịch trong đám người bỗng nhiên hét lớn: “Thần tiên, các ngươi bị lừa rồi! Tiểu tử họ Phong này đang kéo dài thời gian để giúp đồng bọn của hắn chạy trốn!”
Phong Thả Ngâm nghe thấy thế đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đó, trong đôi mắt bình tĩnh bỗng tràn đầy sát ý.
Quân Trạch thả ra thần thức, lúc này mới phát hiện ba người đứng cùng Phong Thả Ngâm lúc trước giờ đã chạy xa mấy dặm.
Lúc đầu hắn cũng không mấy để ý đến những người phàm này, cũng cho rằng những kẻ phàm tục đó làm sao có gan cùng hắn đấu trí lại không nghĩ rằng mình lại bị trêu đùa trước mặt nhiều người như vậy.
Trong lòng hắn bỗng chốcc tức giận vô cùng.
Chỉ tay về hướng những người kia đang bỏ chạy, đầu ngón tay tập hợp một dải ánh sáng bắn về phía ba người kia.
Dải sáng to bằng một nắm tay, màu trắng sữa hào quang rạng rỡ, rời khỏi đầu ngón tay thì như một mũi tên lao ra ngoài.
Những chỗ nó đi qua, khi tiếp xúc với vật cản đều bị xuyên thủng thành một lỗ to bằng nắm tay.
Nếu như ánh sáng này tiếp xúc với cơ thể người có lẽ sẽ xuyên thủng lục phủ ngũ tạng!
Phong Thả Ngâm nhìn đến muốn rách cả mí mắt, hắn không giống những tu sĩ này có thể dùng thần thức để quan sát, cũng không nhìn thấy mấy người Kỷ Hành lúc này đã chạy được bao xa nhưng hắn biết đến thủ đoạn bẩn thỉu của đám thần tiên này, nếu như ánh ssng quái lạ kia đuổi kịp họ sẽ gây hậu quả không lường được!
Những suy nghĩ này lóe lên trong đầu hắn một cách nhanh chóng, sau một khắc hắn hung hãn rút kiếm ra khỏi vỏ, chạy lên vài bước rồi bật người nhảy lên, toàn bộ nội lực trong cơ thể được phát động, hắn muốn thử sức chống lại những thần tiên này!
Phong Thả Ngâm đem hết toàn lực một kiếm đánh trúng ánh sáng kia, nội lực dồn hết vào lòng bàn tay cường thế ép buộc ánh sáng trắng kia thay đổi quỹ đạo! Nhưng chính hắn cũng không dễ chịu mấy.
Khi hắn đánh vào chùm sáng này giống như đánh vào một con mãnh thú đang nổi giận, hắn chỉ cảm thấy tay cầm kiếm của mình bị tác động lại một lực mạnh kinh khủng, trước mắt trắng xóa, đau đớn vô cùng khiến hắn cảm thấy mình như mất đi tri giác trong nháy mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người
2.
Ngọn Lửa Rực Cháy
3.
Không Thể Nói Dối Anh
4.
Gương Vỡ Không Lành
=====================================
Sau khi đánh bay chùm sáng, Phong Thả Ngâm từ trên không trung rơi xuống lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Thanh bảo kiếm làm bạn với Phong Thả Ngâm nhiều năm giờ cũng chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm đang nằm trong tay hắn, quần áo trước ngực giống như vừa hơ qua lửa để lộ ra nhuyễn giáp cũng bị xuyên thirng bên trong cùng với làn da bị bỏng cháy đen.
Gần đây thành Lâm Xuyên mưa to không ngừng, đêm qua lại vừa xảy ra động đất khiến mặt đất đầy bùn sình.
Phong Thả Ngâm bị thương rất nặng, lại lăn hai vòng trên mặt đất khiến trên người dính đầy bùn trông vô cùng chật vật không còn vẻ phong lưu tiêu sái như lúc trước nhưng đôi mắt hắn vẫn rất sáng, giống như ẩn chứa hai đốm lửa đang cháy bừng bừng, khiến những người nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi giống như bị đôi mắt kia đâm phải.
Mà lúc này Kỷ Hành đang được Phong Ngũ và Phong Lục dẫn đi chạy trốn bỗng nhiên quay đầu lại, y đã sớm sử dụng chức năng viễn thị ghi lại toàn bộ những gì vừa mới xảy ra.
Trong 0.
1 giây sau đó dữ liệu của y giống như bị thứ gì đó kiềm chạt lại, nhưng lúc này cũng không phái thời gian để có thể kiểm tra.
Y ra lệnh cho hai chân dừng lại trong ánh mắt lo lắng của Phong Ngũ, Phong Lục.
Hai anh em này khuôn mặt cũng không phải rất giống nhau, tính cách cũng khác, thế nhưng một số động tác thỉnh thoảng lại giống nhau vô cùng.
Phong Lục lo lắng nói: “Không biết khi nào những thần tiên kia đuổi tới, sao Kỷ công tử lại đột nhiên ngừng lại?”
Phong Ngũ cũng lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Kỷ Hành nói lại tình huống vừa xảy ra cho họ: “Phong Thả Ngâm bị thương tương đối nghiêm trọng, kiến nghị trở về cứu viện.”
“Cái gì!” Vừa nghe nói lâu chủ bị thương nặng, Phong Ngũ và Phong Lục cùng nhau đổi sắc mặt.
Trước đó lâu chủ ám chỉ bọn họ đem Kỷ Hành đi, hai người xuất phát từ sự tín nhiệm và trung thành với Phong Thả Ngâm cũng không chần chờ chút nào, nhưng điều kiện tiên quyết là lâu chủ nhất định phải bình an vô sự.
Nhưng hiện tại, lâu chủ lại vì yểm trợ cho Kỷ Hành mới bị trọng thương, bọn họ sao có thể không lo lắng cho được? Gần như là trong cùng một giây, Phong Ngũ và Phong Lục đồng thời quyết định sẽ quay trở lại cứu lâu chủ, cho dù Phong Thả Ngâm muốn bọn họ đưa Kỷ Hành đi trước nhưng so với Kỷ Hành chỉ mới quen biết một ngày thì sự an toàn của lâu chủ mới là quan trọng nhất.
Kỷ Hành nhìn thấy rất rõ sự giao lưu của Phong Ngũ, Phong Lục liền mở miệng nói: “Nếu như lúc này các ngươi quyết định quay lại cứu viện, vậy thì thêm cả ta nữa…”
Hết chương 10..