Phong Thả Ngâm từ trước đến giờ không hề biết rằng thì ra tốc độ của một người cũng có thể nhanh đến như vậy! Cũng hiểu được vì sao Kỷ Hành lại bảo hắn đừng nói chuyện mà hãy ôm chặt y.
Xung quanh toàn gió được tạo thành khi di chuyển ở tốc độ cao, hắn vừa mở miệng đã bị gió tràn vào coi như miễn cưỡng nói chuyện thì tiếng nói cũng bị gió thổi đi.
Ánh sáng bên người loang loáng, cát bay đá chạy, mỗi lần những tiên nhân đuổi theo họ thi triển phép thuật sẽ tạo thành một cái hố sâu hoắm trên đường.
Những thân cây cổ thụ cao ngất che khuất ánh sáng ầm ầm ngã xuống, chim muông động vật đều bị động tĩnh này dọa sợ mà bỏ chạy tán loạn.
Kỷ Hành cõng Phong Thả Ngâm tránh trái tránh phải, thân hình linh động quỷ quyệt biến hoá thất thường, mỗi một lần đều chuẩn xác né tránh công kích từ trên trời giáng xuống, sau đó không ngừng nghỉ chút nào mà tiếp tục chạy.
Phong Thả Ngâm ôm y thật chặt nhưng vẫn bị xóc nảy quăng quật, nếu như lúc vừa bắt đầu không có Kỷ Hành nhắc nhở, chỉ sợ hắn không cần chờ bị tiên nhân bắt thì cũng phải tự mình ngã xuống.
Hắn lo lắng, vẫn luôn thay Kỷ Hành đổ mồ hôi hột.
Mỗi một lần hắn đều cảm thấy những phép thuật kia gần mình trong gang tấc, nhưng lần nào Kỷ Hành cũng thành công chuyển nguy thành an.
Hắn trợn to hai mắt, trong mắt trong lúc lơ đãng toát vẻ thán phục sâu sắc.
Cho dù là hắn khi ở phong độ tốt nhất nếu dùng hết nội lực gấp rút lên đường, cũng tuyệt đối không có cách nào đạt đến tốc độ này, huống chi Kỷ Hành còn phải để tâm tránh né công kích.
Võ công của Kỷ Hành cao như vậy?
Đúng rồi, y tính ra nhiều tuổi hơn mình, nếu từ nhỏ đã có danh sư dạy dỗ hơn nữa cò cả tư chất và nghị lực nhất định có thành tựu như vậy chẳng có gì lạ.
Chỉ là, võ công cao đến đâu cũng chỉ là người.
Y có thể đấu thắng những tiên nhân kia sao?
Phong Thả Ngâm trong lòng không lo lắng không được bởi vì hắn phát hiện theo thời gian dần trôi tốc độ của Kỷ Hành đang chậm dần.
====
【 Năng lượng còn lại mười tám phần trăm, đã chạm mốc cảnh báo! Tốc độ chạy chậm mười phần trăm.
Hình thức di chuyển bay khởi động thất bại! Vũ khí cấp một khởi động thất bại! Kiến nghị lập tức bổ sung năng lượng! 】 【 Đinh! Có tắt máy bảo toàn năng lượng hay không? 】
“Không.”
Kỷ Hành ngẩng đầu, mắt trái nâng cao thị lực thấy được hai tiên nhân đuổi theo đang dần áp sát.
Y vừa tránh né hỏa lực tấn công từ phía trên vừa luồn tay vào trong quần áo mở ra không gian lưu trữ trên bụng, từ bên trong lấy ra một vật thể hình thoi màu đen rồi giơ tay ném lên trời.
C-453 là sản phẩm nghiên cứu mới nhất ở thế giới của Kỷ Hành, nó có thể sinh ra lực hút mạnh mẽ với tất cả mọi loại vật chất kim loại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ bắt đầu tự phân giải hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Mà phát minh này ban đầu là dùng để đối phó với người máy.
Vật hình thoi màu đen từ trong tay Kỷ Hành bay lên, giống như một tia sáng màu đen bắn lên giữa trời.
Trong nền trời vẫn còn âm u tăm tối không hề bắt mắt.
Lúc này kia hai tên tu sĩ đã không còn kiên nhẫn để cùng một người phàm tiếp tục chơi trò đuổi bắt, bọn họ khống chế phi kiếm dự định mau chóng giải quyết hai người phàm kia, sau đó trở về báo cáo kết quả.
Nhưng phi kiếm bỗng dưng mất khống chế! Giống như bị thứ gì hấp dẫn theo ngoại lực từ bên ngoài bay đi!
“Triệu sư huynh!” Một tên tu sĩ nói: “Ta không khống chế được phi kiếm.”
Triệu Hi một tay cầm la bàn, một tay khác bấm khẩu quyết khống chế phi kiếm sắc mặt rất khó nhìn, hắn cũng không khống chế được phi kiếm.
Hai người bọn họ đều là tư sĩ trúc cơ trung kỳ, người dám xuống tay với bọn họ ít nhất tu vi phải tương đương, mà tu sĩ rat ay trong bóng tối kia nhất định muốn bảo toàn mạng sống cho tiểu tử Phong gia.
Triệu Hi lạnh lùng hừ một tiếng, không nghĩ tới Phong gia đã suy bại như vậy nhưng vẫn có người rat ay giúp đỡ.
Nhưng kẻ này ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ diện, chỉ dám ở trong bóng tối ra tay với phi kiếm của họ, tính ra cũng không phải đại nhân vật gì.
“Triệu sư huynh, làm sao bây giờ?”
Đáy mắt Triệu Hi chợt lóe một tia tàn nhẫn, nói: “Quăng kiếm, tiếp tục đuổi theo.”
“Dạ!”
Hai người nhảy xuống phi kiếm, tùy ý hai thanh phi kiếm lóe sáng cứ như ngựa thoát cương bay đi.
Triệu Hi một lòng muốn giết người diệt khẩu cũng không để ý hai thanh kiếm bay về phía nào, hắn nghĩ kẻ trong bóng tối cũng sẽ không ngu ngốc làm bại lộ phương hướng của mình.
Thế nhưng sau một khắc hắn liền đổi sắc mặt, bởi vì vừa nhảy xuống phi kiếm la bàn trong tay hắn cũng bị một sức mạnh vô hình hút đi!
Triệu Hi trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi vội vã dặn dò sư đệ diệt khẩu hai người kia, sau đó lập tức phi thân đuổi theo…
Sau khi Kỷ Hành tung C-453, áp lực trên đầu liền biến mất.
Y cõng Phong Thả Ngâm tiếp tục chạy về hướng Nam.
Tiếng tít tít trong cơ thể không ngừng cảnh báo mức năng lượng tiêu hao, y ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, không mưa, độ ẩm không khí sáu mươi hai phần trăm, cường độ ánh sáng: Yếu.
【 Năng lượng còn mười lăm phần trăm, tốc độ chạy giảm năm phần trăm.
】 【 Có tắt máy bảo toàn năng lượng hay không? 】
“Không.” Kỷ Hành không đồng ý, chương trình tỏng cơ thể cũng không tiếp tục cảnh báo nữa, đồng thời đóng lại tất cả những chương trình gây tiêu hao năng lượng chỉ giữ lại thân máy đang hoạt động.
Phong Thả Ngâm đã có thể rõ ràng cảm giác được tốc độ của Kỷ Hành chậm rất nhiều.
Hắn ngửa đầu nhìn lên trên, giữa bầu trời rốt cuộc không còn hai bóng đen theo sát nút, cũng không còn công kích ném xuống, hắn không có cách nào xác định đối phương đã trốn đi hay là bị người khác cản trở.
Phong Thả Ngâm nói với Kỷ Hành: “Trước tiên dừng lại nghỉ ngơi một chút đã!” Cho dù nội lực của Kỷ Hành thâm sâu cũng không chịu nổi thời gian tiêu hao dài như vậy.
Không biết còn có thể duy trì chạy trong vòng bao lâu, năng lượng nhất định phải tiết kiệm.
Kỷ Hành không trả lời.
Vì tiết kiệm năng lượng, y đã tắt hệ thống âm thanh.
Phong Thả Ngâm khuyên bảo vài câu mà Kỷ Hành vẫn không dừng lại, vẫn luôn không ngừng chạy về phía trước giống như mãi mãi không mệt mỏi.
Mà Phong Thả Ngâm biết Kỷ Hành nhất định rất mệt, nếu không tốc độ cũng không ngày một chậm như vậy.
Hắn cho là Kỷ Hành lo lắng người phía sau đuổi theo, không dám thả hắn xuống nên tâm trạng vô cùng lo lắng, chỉ lo người hiền lành Kỷ Hành này vì cứu mình mà xảy ra chuyện.
Bọn họ đã chạy trốn gần một ngày…
Lúc này sắc trời dần dần tối lại, mây đen giống như tầng tầng lớp lớp mạng đen giăng khắp chân trời tựa hồ lúc nào cũng có thể sập xuống.
Mặt đất bởi vì ngập nước mà trở nên lầy lội, ống quần Kỷ Hành sau một khoảng thời gian dài bôn ba mà thấm đẫm nước bùn trông vừa bẩn vừa ẩm ướt.
Cảm giác đau có thể bị niêm phong nhưng thời gian có hạn.
Phong Thả Ngâm nằm nhoài trên lưng Kỷ Hành, cảm giác được từng trận hỏa thiêu hỏa liệu đột nhiên vọt lên từ trong ngực như một cái roi gắn móc câu được ngâm trong nước muối đánh lên thân thể đến tan cương nát thịt đau đến cả người run rẩy.
Bàn tay đang đặt trên vai Kỷ Hành không kìm được nắm chạt vai áo y.
Ngay lúc này Phong Thả Ngâm đột nhiên cảm giác thấy trời đất quay cuồng, trong chớp mắt liền từ sau lưng bị chuyển lên trước mặt Kỷ Hành.
Kỷ Hành ôm chặt hắn, thân thể bổ nhào về phía trước đem hắn áp trên mặt đất, phần lưng khi tiếp đất cũng ẩm ướt, một cảm giác mát mẻ từ dưới đáy lan tràn đến toàn thân, Phong Thả Ngâm trợn mắt.
Trước mắt hắn chỉ còn một biển lửa đỏ rực!
Hết chương 13..