Nam Thần Máy Móc

Chương 38



Gió lốc trên không cắt đau da thịt, trong đội hình của mười mấy người kia, có một thiếu nữ khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, bộ dáng xinh đẹp kết một lồng phòng hộ trước người, sau đó thúc dục linh kiếm sóng vai cùng người đi đầu.

"Phong sư huynh." Nàng tươi cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo như chim bàng anh.

Phong Thư Ngâm vẫn nhìn chăm chú phía trước nghe vậy thì nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương ngự kiếm bên cạnh mình, ánh mắt thoáng nhu hòa xuống. Thấy đôi mắt trong suốt của nàng chỉ lo nhìn mình chằm chằm, hắn vươn hai ngón tay nhẹ nhàng gõ trán nàng một cái, bất đắc dĩ nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc ngự kiếm phải nhìn trước ngó sau, ngươi nhìn ta làm gì?"

Bùi Vũ Y nghịch ngợm thè lưỡi, nhưng Phong Thư Ngâm đã quay đầu đi không nhìn nàng nữa, nàng có chút tức giận kết thủ quyết, ngự phi kiếm vọt tới phía trước.

Phía sau truyền đến giọng nói của Phong Thư Ngâm, "Nơi này cách Thiên Yêu cốc không xa, đừng bay quá nhanh..."

Nhưng mà Bùi Vũ Y làm ngơ như không nghe thấy, nàng tùy hứng nghĩ, nàng muốn bay nhanh một chút! Chính là muốn làm cho Phong sư huynh lo lắng!

Mang theo ý nghĩ như vậy, nàng bay nhanh như chóp, rất nhanh đã vọt tới khoảng bầu trời Thiên Yêu cốc. Nhưng mà còn chưa kịp vui vẻ, một sợi dây leo to bằng cánh tay bỗng nhiên vươn ra từ trong rừng cây xanh um tươi tốt trong cốc, vèo một cái quấn quanh linh kiếm của nàng.

Bùi Vũ Y hoảng sợ kêu một tiếng, phi kiếm không khống chế được, cả người liền ngã lộn nhào.

"A..."

"Sư muội!" Mắt thấy tiểu sư muội sắp ngã vào trong Thiên Yêu cốc, hơn mười đệ tử Kiếm Tông đi theo phía sau nàng lập tức tăng tốc xông lên, muốn nhanh cứu nàng ra khỏi Thiên Yêu cốc.

Nhưng mà vừa mới tiến vào Thiên Yêu cốc, bọn họ đã bị ngăn lại.

Mà người ngăn cản bọn họ, chính là Phong sư huynh ngày thường vô cùng thương yêu tiểu sư muội.

Nguyên Bình ngự kiếm đứng ở trên không trung, nhìn về cây cối tươi tốt bên trong Thiên Yêu nhưng luôn tràn ngập một tầng sương mù thật dày. Vô cùng lo lắng nhìn về phía Phong Thư Ngâm, "Phong sư huynh, chúng ta nhanh xuống đi! Để tiểu sư muội một mình ở phía dưới chỉ sợ sẽ có nguy hiểm."

"Đúng vậy, Phong sư huynh!" Những người khác nhao nhao phụ họa, Bùi Vũ Y không chỉ là nữ tu hiếm có trong môn phái toàn hòa thượng này, mà còn là con gái cưng của chưởng môn Kiếm Tông, vậy nên cho dù ra sao cũng không để nàng có việc gì.

Nhưng mà Phong sư huynh từ trước đến nay luôn cưng chiều Bùi Vũ Y nhất trong mắt tông môn giờ phút này lại biểu hiện hết sức lạnh lùng, hắn đứng trên phi kiếm nhìn sương mù tràn ngập phía dưới, trong đôi mắt sắc bén tựa như có vẻ bi thương chợt lóe lên, rồi mở miệng, vẫn là ngữ điệu rất bình tĩnh đó, "Yêu thú trong Thiên Yêu cốc được trời nuôi dưỡng, trong cơ thể còn lưu lại dã tính cùng xảo trá, dùng để tôi luyện kiếm thuật của các ngươi là hợp nhất. Y Vũ cũng sắp Trúc Cơ, nếu ngay cả yêu thú cấp thấp của nơi này mà nàng cũng không đối phó được, vậy ta thật sự hoài nghi kết quả sát hạch cuối tháng của nàng đều là do các ngươi giúp nàng gian lận. "

Mười mấy thiếu niên đứng trước mặt hắn hai mặt nhìn nhau, á khẩu không nói nên lời.

"Hiện tại, đi xuống." Phong Thư Ngâm nói.

"Vâng." Mười mấy thiếu niên ỉu xìu trả lời một câu, cúi đầu nhìn sơn cốc tràn ngập sương mù ở dưới, cái gì cũng mơ hồ, trên mặt có chút do dự, nhưng chung quy cũng không dám vi phạm ý của Phong Thư Ngâm, các thiếu niên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cắn răng từng người nhảy xuống.

Nhìn những sư đệ kia khi nhảy xuống một đám đều là vẻ mặt đau khổ như có thâm cừu đại hận, Nguyên Bình nhịn không được cười ra tiếng, "Phong sư huynh, chúng ta để cho bọn họ nhảy là Thiên Yêu cốc cũng không phải núi đao biển lửa, ngươi nhìn bộ dáng sợ hãi vừa rồi của bọn họ kìa ha ha..."

Nguyên Bình cười một lúc lâu, phát hiện ánh mắt Phong Thư Ngâm chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Nguyên Bình cho rằng mình nói sai bèn vội vàng khắc phục: "Đương nhiên, đối mặt với núi đao biển lửa không hề sợ hãi cũng không phải không có..." Lời này vừa nói ra miệng, trong lòng Nguyên Bình thầm nói không xong, quả nhiên, sắc mặt Phong Thư Ngâm lại trầm hơn vài phần.

Nguyên Bình rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa. Tuy rằng hiện giờ cậu đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, không còn là thiếu niên yếu đuối dễ bắt nạt khi đó nữa, nhưng khi đối mặt với Phong Thư Ngâm, cậu vẫn không tự chủ mà sinh ra vài phần sợ hãi, đồng thời lại có vài phần khổ sở, Phong sư huynh quả nhiên vẫn là không buông được chuyện kia!

Nhưng đã tròn mười sáu năm, người chết như đèn tắt, hắn tưởng niệm người kia lâu như vậy, có ích lợi gì đây?

Bỗng thấy Phong Thư Ngâm như có điều suy nghĩ cúi đầu sờ túi càn khôn, Nguyên Bình lập tức ý hiểu hắn lại muốn nhìn cái gương kia, đang có ý khuyên can, sương mù tràn ngập trong Thiên Yêu cốc kia bỗng nhiên bắn ra một đạo linh quang màu xanh.

"Không ổn! Có người xảy ra chuyện rồi!" Nguyên Bình kêu lên.

Lần này cậu cùng Phong Thư Ngâm phụ trách dẫn dắt mười mấy sư đệ cùng tiểu sư muội có hy vọng thăng Trúc Cơ trong tông môn đi ra ngoài rèn luyện, trước khi tới trên người mỗi người đều mang theo một tấm phù cầu viện, mà tờ màu xanh này chỉ có khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng mới có thể bị động kích hoạt. Hiện tại có người phát tín hiệu cầu cứu, phía dưới chắc chắn đac xảy ra biến cố nào đó.

Phong Thư Ngâm khẽ nhíu mày, nói với Nguyên Bình: "Ta đi xuống trước, ngươi ở lại chỗ này, nếu còn có chỗ nào xảy ra biến cố ngươi liền..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy phía dưới lại lục tục xuất hiện mấy cột sáng xanh.

"Không còn kịp nữa rồi." Phong Thư Ngâm trực tiếp nhảy xuống.

Cái tên Thiên Yêu cốc này nghe thì khí phách, trên thực tế linh khí nơi này cũng không dư dả gì, cho nên yêu thú sinh ra ở nơi này đều là yêu thú cấp thấp, không có thú tính và yêu tính, cũng tuyệt đối không có khả năng hóa thành hình người.

Mà đệ tử Kiếm Tông từ trước đến nay dùng vũ lực để phát triển, một tu sĩ luyện khí đỉnh phong thường có năng lực chiến đấu với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, theo lý mà nói thì không nên gặp phải nguy hiểm đến tính mạng dễ dàng như vậy, huống hồ trước khi dẫn các sư đệ đến đây rèn luyện, Phong Thư Ngâm cũng đã tuần tra qua nơi này, cũng không có yêu thú thực lực mạnh đến mức có thể uy hiếp đến tính mạng của bọn họ.

Nhưng sau khi Phong Thư Ngâm nhảy vào Thiên Yêu cốc, hắn mới hiểu được vấn đề nằm ở đâu.

Mây mù tràn ngập trên Thiên Yêu cốc, phía dưới lại không có bao nhiêu sương mù, nơi này cây cối xanh um tươi tốt, dây leo màu xanh biếc treo trên cây khẽ rũ xuống mặt đất.

Mười ba thiếu niên mặc áo bào trắng nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, từng sợi dây leo quấn chặt vào đùi bọn họ, gai ngược màu xanh biếc trên dây leo đâm thật sâu vào trong da thịt, nhưng mà bọn họ không hề có cảm giác gì, thậm chí trên mặt không có nửa phần thống khổ, ngược lại hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình yên, giống như ngủ say.

Mà cách bọn họ không xa, một nam nhân mặc trường bào màu xám đứng đưa lưng về phía Phong Thư Ngâm, thân hình cao lớn mạnh mẽ.

Nhìn bóng lưng gần như quen thuộc đến tận xương tủy kia, yết hầu Phong Thư Ngâm hơi nghẹn lại, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra cái tên đó," Kỷ Hành."

Nghe thấy tên của mình, thân thể đối phương hơi động, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo mang theo vẻ lạnh nhạt cùng bình tĩnh quen thuộc, mà khóe môi y hơi mím, cái mũi cao thẳng xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, lông mày màu mực... Mỗi một nơi đều làm cho Phong Thư Ngâm quyến luyến không thôi.

Bao nhiêu đêm hắn nhìn thấy khuôn mặt này trong giấc mơ?

Bao nhiêu lần một mình đến Thiên Kim Phong, hắn nhớ đến khuôn mặt này?

Nhớ nhung tựa như một thanh đao cắm vào thân thể hắn, rút không được, bỏ không xong, không có cách nào, chỉ còn biết tiếc nuối!

Hắn gắt gao giấu y ở trong lòng, không muốn nói cho bất luận kẻ nào biết, càng không muốn chấp nhận bất kì ai bước vào. Hắn sợ, sợ có một ngày, trong một đời tu sĩ dài đằng hắn quên mất người này, quên đi những việc y từng trả giá, quên khoảng khắc họ từng bên nhau...

Phong Thư Ngâm đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Kỷ Hành đứng cách đó không xa, giọng nói nhẹ nhàng giống như sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng mông lung, "Kỷ Hành, ngươi có đau không? Khi rơi vào Thiên Kim Phong, ngươi có đau không?"

Kỷ Hành yên lặng nhìn hắn, lắc đầu.

Phong Thư Ngâm mỉm cười, "Cũng đúng, ngươi căn bản sẽ không đau. " Nhưng nhất định sẽ sợ ha! Cho dù là ai khi nhìn sinh mệnh của mình biến mất, đều không có khả năng thờ ơ, dù sao nếu có thể được sống, ai lại muốn chết chứ? Chỉ có tên ngốc Kỷ Hành này, tên ngốc này...

Lại một lần nữa nhớ lại khoảnh khắc Kỷ Hành rơi xuống Thiên Kim Phong, hô hấp Phong Thư Ngâm hơi dừng, gần như thở không nổi. Nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn dính chặt vào người Kỷ Hành, ngay cả nháy mắt cũng không nỡ dời đi.

"Có một câu ta luôn muốn nói với ngươi. Bây giờ ta có thể nói ra không? " Phong Thư Ngâm mỉm cười nhìn Kỷ Hành, trong ánh mắt chứa chang chờ đợi bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, mà Kỷ Hành của hắn, cũng gật đầu như hắn mong muốn.

Phong Thư Ngâm vui vẻ cười ra tiếng, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười, hắn lớn tiếng nói: "Kỷ Hành, ta vẫn luôn thích ngươi, ta muốn một đời một kiếp ở cạnh ngươi, ngươi có thể đồng ý với ta không? "

Kỷ Hành vẫn lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau, gật đầu nói: "Được. "

Nhưng mà Phong Thư Ngâm nhận được câu trả lời lại ngược lại không vui mừng như trước, khóe môi đang cong lên dần dần trầm xuống, hai tròng mắt tràn đầy ý cười cũng dần dần nhiễm một tầng khí lạnh, hắn nhìn Kỷ Hành đứng cách đó không xa, thật lòng biết ơn nói: "Cám ơn! Cám ơn ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, để cho ta có thể nói ra những lời năm đó vẫn không dám nói. Bây giờ..." Trong mắt hắn dần dần lộ ra vài phần sát ý, "Ngươi có thể chết được rồi."

Vừa dứt lời, linh kiếm trong tay hắn xuất vỏ, kiếm quang nhẹ nhàng như gió, nhanh chóng bao trùm tất cả, như chẻ đôi bầu trời xanh mướt trong cốc!

Trong tiếng cây cối ầm ầm sụp đổ, ảo ảnh nhìn giống Kỷ Hành kia phát ra vài tiếng gào thét bén nhọn, sau đó không cam lòng nhưng chẳng thể làm gì được mà biến mất.

Mà chủ thể chết đi, dây leo quấn trên người các thiếu niên cũng mất đi sự sống, sức sống màu xanh bừng bừng cũng dần tách ra khỏi chúng, thoái hóa thành màu xám suy sụp, sau đó thì hóa thành tro bụi...

Nguyên Bình tiến lên nhìn qua từng người một, phát hiện các sư đệ chỉ là bị hôn mê tạm thời, một lát nữa sẽ tỉnh lại sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.

Mà Phong Thư Ngâm, từ lúc nãy khi vừa trở về, vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Nguyên Bình đi lên vài bước, có chút do dự gọi một tiếng, "Phong đại ca. ”

Phong Thư Ngâm đưa tay sờ sờ sợi dây tóc màu xám trên đầu mình, gật đầu bình thản nói: "Ta biết Kỷ Hành đã sớm chết, ta biết."

Trong lòng Nguyên Bình chua xót, bỗng nhiên nói không ra được lời an ủi, đồng cảm với như bản thân cũng bị những lời này, rốt cuộc chỉ là gạt người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.