Nam Thần Máy Móc

Chương 42



“Tu sĩ đấu pháp, phàm nhân lui tán!” Dạ Liên Quang nhảy ra khỏi tửu lầu, rống với phàm nhân đang lui tới trên đường cái. Giọng nói mang theo linh lực vang dội, khuếch tán khắp nơi.

Những người còn đang đi dạo trên đường, thưởng trà, bán quán, mua đồ nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên lang mặc trường bào xanh ngọc, bên hông treo một túi Càn Khôn cùng màu nhảy ra khỏi sương phòng của tửu lâu. Phía sau còn có một Ma tộc mắt tím khiêng rìu lớn, toàn thân giáo đen đang đuổi theo thiếu niên!

Hai người này thậm chí không màng đây là đường cái người đến người đi tấp nập, từng người lôi vũ khí ra liền lao vào đánh nhau, quạt thép cùng rìu lớn đập vào nhau kêu vang, phiến đá xanh trên mặt đất, bảng hiệu treo bên đường cùng bàn ghế của người bán hàng rong từ từ bị dư chấn từ trận đấu pháp của hai người ảnh hưởng, trong chớp mắt liền vỡ nát trải đầy đất.

Tu sĩ Trúc Cơ đấu pháp, cũng không phải là chuyện phàm nhân có thể tùy tiện xem náo nhiệt!

Nhóm người qua đường thấy thế bị dọa hết hồn, kinh hoành thất thố chạy tứ tán tránh đi, có người trốn vào cửa hàng ven đường, người thì chạy đến trụ sở tu sĩ trấn thủ ở trấn nhỏ báo án, cũng có người vừa chạy vừa khóc lóc kêu to: "Trời ạ! Trấn Thanh Đồng nhỏ nhoi này trêu ai chọc ai, ngày thường đến cả tu sĩ Luyện Khí kì còn chưa thấy được, sao hôm nay liền có hai đại năng Trúc Cơ đánh nhau trên đường chứ......"

Lúc Kỷ Hành nhảy xuống đường cái, cảnh tượng trước mắt chính là một mảnh hỗn loạn. Nhìn những nhân loại bình thường hoảng hốt không chọn đường chạy loạn khắp nơi, y lập tức tiến đến, âm lượng tăng cao nhắc nhở bọn họ chạy về phía đông nam trấn nhỏ. Bởi vì Dạ Liên Quang một bên đánh với Tư Vô Đạo, một bên lui về hướng tây bắc, hẳn là muốn dẫn thanh niên Ma tộc kia ra bên ngoài thị trân tránh liên lụy người dân vô tội.

Trấn nhỏ này đại khái có hình một mảnh lá cây, phía Đông Nam rộng, hẹp dần về phía Tây Bắc. Dạ Liên Quang dẫn Tư Vô Đạo đến con đường rời trấn Thanh Đồng từ phía Tây Bắc, vừa hay là nơi cư dân ít nhất, nhưng dù sao cũng có người.

Kỷ Hành chỉ có thể luôn đi theo phía sau bọn họ, ngay trước lúc những người thường đó bị trận đấu của hai tên tu sĩ Trúc Cơ kia liên lụy thì tận lực đưa họ tránh đi.

"Nương! Nương ơi...." Lúc Kỷ Hành đưa một đôi vợ chồng trẻ rời đi, bỗng nghe được một giọng nói của bé gái. Y lần theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một cô bé khoảng chừng 6 tuổi, tay cầm con diều mờ mịt đứng giữa đường.

Mà thanh niên Ma tộc đang trong cơn thịnh nộ kia giờ phút này chỉ có ý nghĩ muốn chém Dạ Liên Quang thành tám khúc, nơi nào còn chú ý đến một cô bé đứng chắn giữa đường?

Tư Vô Đạo mua may chiếc rìu trong tay chém về phía Dạ Liên Quang, dao động linh lực mãnh liệt chém ngang không khí, nơi lười rìu đi qua thì ngay cử phiến đá cứng rắn cũng hóa thành bột mịn, vài luồng khí trong đó thậm chí còn hướng đến phía cô bé. Nhưng đó là sức mạnh của ma tu Trúc cơ kỳ, thì dù chỉ là vài luồng khí, cũng có thể cướp đi tánh mạng của bé gái kia trong chớp mắt!

Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, thân thể Kỷ Hành hơi cong, cả người lao đến như tia chớp, đôi tay ôm lấy bé gái lăn một vòng, thuận lợi né tránh sóng công kích của Tư Vô Đạo.

Dạ Liên Quang đang so chiêu cùng Tư Vô Đạo liếc thấy một màn này, lúc trước may mắn nhờ có Tư Vô Đạo trời xui đất khiến giúp hắn dời đi sự chú ý của Kỷ Hành, nhưng giờ phút này hắn cũng không nhịn được tức giận. Người Ma tộc, quả thật máu lạnh đến cực điểm!

Thân thể hắn ngửa ra sau tránh một kích của Tư Vô Đạo, sau đó lui về sau vài bước rồi nói: "Có bản lĩnh thì đi theo ta, chúng ta ra bên ngoài đánh!"

Tư Vô Đạo hồ nghi nhìn hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, mắt thấy Dạ Liên Quang cưỡi lên một pháp khí phi hành bay về hướng ngoài trấn thì lập tức đuổi theo.

Kỷ Hành phát hiện bọn họ đã chạy đến ngoại ô dân cư thưa thớt, lúc này mới buông đứa trẻ trong lòng ra, sau đó chạy tới vị trí Dạ Liên Quang cùng thanh niên Ma tộc đang chiến đấu.

A Bảo hỏi y: [ Hiện tại tình hình bên kia đang chiếm đấu kịch liệt, anh đi qua như thế có thể bị lan đến hay không?]

Kỷ Hành nói: [ Sẽ không. Bọn họ không làm tổn thương thân thể tôi được.]

A Bảo: [ Nhưng không có yêu cầu anh bảo vệ người thường... Anh muốn đi giúp Dạ Liên Quang?]

Kỷ Hành: [ Không phải là giúp. Mà là ngăn Tư Vô Đạo làm Dạ Liên Quang bị thương.]

A Bảo: [ Có gì khác nhau ư?]

Kỷ Hành: [ Có, theo tư liệu cha đưa, Ma tộc ở thế giới này trời sinh vũ lực cường hãn, am hiểu công kích vật lí. Mà Dạ Liên Quang lại thuộc nhóm chế tạo sư, vũ lực so ra kém Tư Vô Đạo, sớm hay muộn cũng bị đánh bại. Tư Vô Đạo từng nói muốn băm Dạ Liên Quang. Tôi không thể để Tư Vô Đạo thành công. Bởi vì lúc trước đã đồng ý sẽ bảo hộ Dạ Liên Quang trong khoảng thời gian này.]

A Bảo: [ Được rồi, anh nói đúng.]

(Truyện chỉ được đăng trên wattpad ngansao63)

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kỷ Hành khống chế tốc độ đạt đến Trúc cơ đỉnh, chạy đến trước mặt Dạ Liên Quang và Tư Vô Đạo

Lúc này giống y như dự đoán lúc trước của Kỷ Hành, Dạ Liên Quang cũng không phải đối thủ của Tư Vô Đạo. Cho dù tu vi cả hai giống nhau nhưng trên kinh nghiệm chiến đấu, hắn hiển nhiên kém xa Tư Vô Đạo, ngay từ đầu hắn còn có thể lấy pháp khí làm lợi thế làm Tư Vô Đạo, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ,

Giống với phán đoán của Kỷ Hành, Dạ Liên Quang cũng không phải đối thủ của Tư Vô Đạo. Cho dù tu vi hai người như nhau, nhưng trên kinh nghiệm thực chiến, hiển nhiên hắn kém xa Tư Vô Đạo. Ban đầu hắn còn có thể dựa vào pháp khí để chiếm ưu thế, nhưng rốt cuộc hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, cấp bậc pháp khí có thể sử dụng tất nhiên cũng không quá cao. Mà áo giáp cùng rìu trong tay Tư Vô Đạo cũng là pháp khí cấp bậc không thấp trong Ma giới.

Một bên vết thương chưa lành lòng còn cố kỵ, một bên trong cơn thịnh nộ thế như chẻ tre, bên này giảm bên kia tăng. Dưới tình hình thế này Dạ Liên Quang càng đánh càng lui, bị Tư Vô Đạo bức cho đỡ trái hở phải chật vật không thôi.

"Tư Vô Đạo, ngươi canh lúc ta mất con rối lại đến tìm ta, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà hôi của! Đê tiện!" Dạ Liên Quang trong lòng hối hận không thôi, sớm biết thế thì trước lúc xuống núi hắn sẽ luyện nhiều con rối hơn rồi, bằng không đời nào sẽ bị Tư Vô Đạo bức đến nước này?

Tư Vô Đạo lạnh lùng cười, cũng không đáp lời, chỉ là động tác múa may rìu xàng thêm tàn nhẫn, mỗi một lần đều đánh thẳng vào chỗ hiêm của Dạ Liên Quang, thật sự là hận không thể một rìu chém chết hắn!

Phịch! Thiết phiến trong tay Dạ Liên Quang bị một rìu của Tư Vô Đạo đánh bay ra ngoài, thiết phiến xoay tròn bay một vòng thật xa, cuối cùng rơi xuống cái hồ phía xa.

Tue Vô Đạo thấy thế mắt liền sáng lên, không chút do dự cần rìu trong tay chém thẳng xuống Dạ Liên Quang đang mất vũ khí. Nhưng cảnh tượng huyết nhục như trong suy nghĩ lại không xảy ra.

Chỉ thấy trước mắt hơi lóe, Dạ Liên Quang trước mặt hắn không thấy tâm hơi, thay vào đó là thanh niên từng gặp ở tửu lâu trước đó. Thanh niên thoạt nhìn cũng không mạnh mẽ lắm nhưng sức lực lại rất lớn, chỉ dùng một tay đã chặn một Rìu Khai Thiên toàn lực của hắn! Phải biết rằng trọng lượng của Rìu Khai Thiên cũng phải hơn năm nghìn cân*, trừ chủ nhân nó nhận định, thì dù có là đại ca của hắn cũng không thể dễ dàng cầm được.

(*1 cân = 3/5000 tấn => 5000 cân = 3 tấn)

Mà trên người thanh niên này, căn bản không cảm nhận được linh lực dao động, y thật sự dựa vào sức lực của bản thân tiếp được một rìu này của hắn? Tư Vô Đạo nhìn chằm chằm thanh niên đang một tay chặn trên cán búa, mắt tím hơi nheo lại.

Kỷ Hành một tay đỡ một rìu kia, một tay đem Dạ Liên Quang bảo hộ sau người, nói với Tư Vô Đạo: "Anh không thể giết hắn."

Tư Vô Đạo: "Ta muốn giết ai còn chưa tới lượt ngươi quản." Sắc mặt hắn hung ác, ngay sau đó tăng lực đạo ép rìu xuống, ai ngờ rìu Khai Thiên vẫn không xê dịch như cũ! Nhìn sắc mặt lãnh đạm tựa như nhẹ nhàng liền có thể dễ dàng chống đỡ, trong mắt Tư Vô Đạo hiện lên chút thưởng thức, nói: "Vì sao ta không thể giết hắn?"

Kỷ Hành hỏi lại: "Vậy anh vì sao lại muốn giết hắn?”

“A.” Tư Vô Đạo cười lạnh, “Cái tên tiểu tặc này trộm đồ của huynh trưởng ta lại không chịu giao ra, ta đây đành phải giết hắn, rồi từ từ lục soát!"

"Hắn nói bậy!" Dạ Liên Quang nhô đầu từ sau bóng lưng cao lớn của Kỷ Hành, hung tợn nhìn chằm chằm Tư Vô Đạo mắng: "Đồ vật đó vốn là của Thiên Công môn bọn ta! Ta lấy về thì đó gọi là vật về với chủ!"

Sắc mặt Tư Vô Đạo trầm xuống, song đồng màu tím bốc lên sát khí. Ánh mắt nhìn Dạ Liên Quang hung ác vô cùng, tựa như hận không thể chặt khúc thịt này ngay lập tức, nhưng ngay sau đó, sát khí nơi đáy mắt hắn cứng lại, sắc mặt âm trầm hung ác cũng chợt sựng lại. Xoẹt một cái thu hồi Rìu Khai Thiên, hắn xoay người đối mặt với không trung.

Kỷ Hành và Dạ Liên Quang cũng giương mắt nhìn lên.

Chỗ bọn họ đứng lúc này là cánh đồng bát ngát ngoài Trấn Thanh Đồng, phía sau là rừng cây xanh um tươi tốt, dưới chân là cỏ dại cao tới đầu gối mênh mông vô bờ. Mà ở bầu trời phương xa, hoàng hôn dần buông xuống, rặng mây đỏ như lụa mang theo sắc cam hồng từ từ chìm xuống chân trời. Mang theo màu vàng ấm, một đoàn sương khói màu tím đen nhanh chóng tiếp cận bọn họ.

Chờ đến khi đoàn sương kia đến gần trong vòng ba trăm bước, mắt người mới có thể thấy rõ, thì ra đoàn sương đó bao trùm lấy một nam nhân thân hình cao lớn.

Đợi hắn đáp xuống đất, sương tím bao phủ toàn thân kia xoay tròn quay cuồng thành hình xoắn ốc rồi tiêu tán mất.

Ma tộc vừa mới đến này mặc một trường bào màu tím đen, hoa văn màu đỏ từ bàn chân hắn một đường hướng lên trên, cuối cùng ngừng lại tại chỗ cổ áo, kết thành một hoa văn không rõ ý vị. Mà cổ hắn giấu sau lớp quần áo, nửa khuôn mặt bị một mặt nạ đen che khuất, đôi mắt, cánh mũi và đôi môi đều chỉ cho người khác thấy một nửa. Nhưng dù chỉ lộ nửa gương mặt, đã hiện ra loại khí thế

Cái này vừa mới đã đến Ma tộc ăn mặc một bộ màu tím đen tay áo trường bào, màu đỏ hoa văn từ hắn bào chân một đường hướng lên trên leo lên, cuối cùng dừng lại ở cổ áo chỗ, kết thành một cái ý vị không rõ hoa văn. Mà hắn cổ giấu ở đứng lên cổ áo nội, một khuôn mặt bị màu đen mặt nạ từ chính giữa một phân thành hai, đôi mắt, cái mũi, môi đều chỉ có thể làm người thấy một nửa, nhưng chỉ này lộ ra tới nửa khuôn mặt, liền hiện ra uyên đình nhạc trì nguy nga khí thế tới, làm người liếc mắt một cái vọng qua đi liền bị này khí thế sở nhiếp, rốt cuộc hưng không dậy nổi đối kháng ý niệm.

"Huynh trưởng!" Thanh niên Ma tộc vừa nãy còn cao ngạo máu lạnh giờ đây lại dịu ngoan mười phần, hắn hơi hơi cúi đầu, hướng về phía huynh trưởng chào hỏi, mới nhìn về phía Dạ Liên Quang, chỉ vào hắn nói: "Huynh trưởng! Đây là tên tiểu tặc trộm đồ kia!"

Nam nhân được Tư Vô Đạo gọi là huynh trưởng nghe vậy, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn Dạ Liên Quang, chỉ liếc mắt một cái, lại làm Dạ Liên Quang nguyên bản đang đúng tình hợp lý sợ tới mức hai đùi run rẩy, ít nhiều gì cũng nhờ Kỷ Hành đỡ mới không quỳ xuống. Hắn cảm kích liếc mắt nhìn Kỷ Hành, nhưng mà Kỷ Hành căn bản không nhìn hắn, ánh mắt y tập trung lên người ma tộc mới xuất hiện này, đem nam nhân ra sân thập phần cao điệu này đi tra trong mục lục cần chú ý, sau đó xuất ra số liệu đối lập với trước kia.

A Bảo: 【 Chậc chậc, giả ngầu cỡ này đúng là max cấp. 】

Kỷ Hành: 【 Nhưng số liệu tra ra lại đối lập. 】

A Bảo: 【 Đối lập? Anh biết nam nhân này? 】

Kỷ Hành: 【 Còn không xác định, đang so sánh. Kết quả là……】

Nhưng Kỷ Hành còn chưa kịp nói ra kết quả, không trung phía nam bỗng sáng lên một luồng sáng bạc lóa mắt, dải sáng bạc lóa mắt kia lại có khí thế vô cùng kinh người, giống như sét đánh nháy mắt từ phương xa phóng lại đây, đùng một tiếng dừng ở nơi cách Kỷ Hành ba mươi bước.

Bụi mù cuồn cuộn tan đi, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ điệt lệ của Phong Thư Ngâm, hắn quay đầu lại nhìn Kỷ Hành, khóe môi lộ ra nụ cười, nhạt nhẽo lại khắc chế.

End chương 42.

Bé nó gặp lại chồng rồi nè!!!

Nhân vật thần bí mới tới này đã từng xuất hiện, mọi người đoán xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.