Nam Thần! Nam Thần, Anh Làm Rớt Một Bạn Trai Kìa!

Chương 36



Editor: Mike-kun

Tề Lượng cùng Trần Lãng?!!

Hai người kia sao lại đi xem phim cùng nhau?

Gặp quỷ rồi! Bọn họ sao lại đi với nhau?

Chẳng lẽ là...... có JQ?!

▪︎ JQ = gian tình

Từ từ, không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là...... Xong đời! Cậu vậy mà lại để Tề Lượng thấy được đang đi xem phim với Lương Bá Nhã! Hơn nữa quan trọng nhất là cậu còn đang mặc nữ trang! Xong đời xong đời xong đời rồii! Lần này cậu thật sự triệt để không gỡ được cái mũ biếи ŧɦái thích nữ trang này rồi!

Giờ phút này, nội tâm Tống Tử Kỳ tan vỡ.

Ngay khi Tống Tử Kỳ cầu nguyện Tề Lượng ngàn vạn lần, ngàn vạn lần không cần nhìn thấy cậu...... Thì định luật Murphy đáng chết lúc này lại ứng nghiệm, Tề Lượng quay đầu lại như muốn xem xét, lập tức liền đối mắt với Tống Tử Kỳ.

Tống Tử Kỳ: Trợn mắt há hốc mồm.jpg

Ánh sáng của rạp chiếu phim thật sự quá mức tối tăm, Tề Lượng nhíu nhíu mày, hình như đang hơi duỗi cổ để nhìn thật rõ. Tống Tử Kỳ tức khắc sợ tới mức cúi đầu xuống, làm bộ như đang cong lưng cột dây giày.

Yên lặng ở trong lòng đếm vài phút, lúc này Tống Tử Kỳ mới nhút nhát sợ sệt ló đầu ra, tựa như con chuột nhỏ bất cứ khi nào đỉnh đầu cũng bị chày gỗ chặn lại, cẩn thận hết mức, nơm nớp lo sợ.

Tống Tử Kỳ thận trọng nhìn về hướng Tề Lượng, vốn dĩ cậu còn cho rằng Tề Lượng đã quay đầu đi, nhưng trăm triệu lần cậu cũng không nghĩ tới, chính là vào lúc này, Tề Lượng thế mà lại quay đầu lại, vừa vặn đối mắt với Tống Tử Kỳ. Hơn nữa, hiệu ứng ánh đèn trên màn hình lúc này lại vừa lúc sáng lên, bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt liền vừa vặn, không chút sai lệch, không sớm một giây, cũng không trễ giây nào.

Tống Tử Kỳ vừa vặn nhịn thẳng mặt Tề Lượng, Tề Lượng đồng dạng cũng đem khuôn mặt Tống Tử Kỳ nhìn rõ.

Tề Lượng sửng sốt, ánh mắt lập tức ý vị thâm thường lên.

Cả người Tống Tử Kỳ đều không ổn, cậu vội vàng nghiêng đầu, trốn về phía Lương Bá Nhã. Tuy trong lòng cậu biết Tề Lượng đại khái là đã nhận ra cậu, nhưng vẫn cứ lừa mình dối người mong rằng Tề Lượng có lẽ không nhìn ra.

Lương Bá Nhã nhận thấy động tác nhỏ của Tống Tử Kỳ, cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Sao vậy, sợ rồi à?"

Vừa rồi trên màn hình vừa vặn hiện lên một cái miệng to như chậu máu, nhe răng nhếch miệng. Cô bạn gái của đôi tình nhân ở góc tối đối diện liền nhân cơ hội này hét lên một tiếng, chui vào lòng bạn trai. Lúc này bạn trai cô đang ôn nhu vỗ lưng, dỗ, miễn bàn có bao nhiêu buồn nôn.

Tống Tử Kỳ nghĩ thầm, cái loại hiệu ứng năm xu cưỡng ép làm từ đồ thừa này rốt cuộc có chỗ nào đáng sợ a!

Đôi tình nhân đối diện vẫn cứ cố chấp liếc mắt đưa tình tú ân ái! Thế nhưng Tề Lượng vẫn còn đang nhìn chằm chằm bên cạnh, Tống Tử Kỳ vì muốn Lương Bá Nhã che chở cho cậu, miễn cưỡng gật gật đầu, cúi đầu đem trán nhẹ nhàng tựa vào vai Lương Bá Nhã.

Lương Bá Nhã dừng một chút, tay hắn ở giữa không trung tạm dừng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi rơi trên lưng Tống Tử Kỳ.

Cả người Tống Tử Kỳ tức khắc cứng đờ, bỗng nhiên ý thức được hành vi của mình lúc này hình như được gọi là chiếm tiện nghi. Mặt cậu cách bả vai của Lương Bá Nhã rất gần, chóp mũi ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người của Lương Bá Nhã. Tống Tử Kỳ nhất thời thất thần, nhích mũi hít thật sâu...... Là hương vị bạc hà!

Mùi hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái chui vào lỗ mũi, khiến cho cả người Tống Tử Kỳ có chút lâng lâng, trên trán còn hơi hơi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, quả thật khiến cho cậu muốn cứ vậy mà dựa vào vai nam thần suốt đời!

Quả thật quá mức si hán mà!

Bất quá Tống Tử Kỳ có thần hồn điên đảo thế nào, thì cũng không có khả năng thật sự tựa trên vai Lương Bá Nhã cả đời.

Lưu luyến nhìn vai nam thần một hồi, Tống Tử Kỳ lỗ tai ửng đỏ ngẩng đầu lên, quay mặt đi ý đồ dời lực chú ý của mình vào bộ phim -- tốt xấu gì cũng tốn mấy chục đồng! Cũng không thể ngay cả nhìn cũng không nhìn, như vậy quá lãng phí rồi!

Bất quá cứ việc Tống Tử Kỳ ép buộc chính mình nhìn chằm chằm vào bộ phim, thì đại não của cậu cũng không thèm nghe lời thoại chút nào, không chỉ không đem tâm tư đặt vào bộ phim, mà còn không ngừng nhớ lại một màn dựa vào vai nam thần...... Vừa rồi nam thần còn để tay lên lưng cậu nữa kìa! Ngao ngao ngao!

Ngay khi Tống Tử Kỳ đi vào cõi thần tiên, thì bỗng nhiên, bên cạnh cậu ngồi xuống một người.

Nguyên bản Tống Tử Kỳ còn tưởng rằng có người đã nửa bộ phim mới tiến vào, theo bản năng khóe mắt nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện vậy mà lại là Tề Lượng!

Bởi vì nội dung bộ phim này thật sự không có gì đặc sắc, poster cũng y chang vậy, nên người tới xem thật sự không nhiều. Chỗ ngồi hầu như còn trống hơn phân nửa, mà xung quanh Tống Tử Kỳ và Lương Bá Nhã một người cũng không có, vì thế Tề Lượng một đường đi tới đây hầu như thông suốt không chút trở ngại.

Tống Tử Kỳ quay đầu, lập tức đối mặt với đôi mắt cười như không cười của Tề Lượng. Vì thế theo bản năng đầu tiên, cậu lại quay đầu vùi mặt vào bả vai của Lương Bá Nhã.

Lương Bá Nhã dừng một chút, quay đầu liền đối mặt với đôi mắt đánh giá của Tề Lượng.

Ánh mắt Tề Lượng vào giờ phút này, thập phần có ý vị thâm trường, mang theo đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu, còn có một chút ý tứ hàm xúc không dễ phát hiện...... mẹ vợ đánh giá con rể.

Lương Bá Nhã tự nhiên không có khả năng get được ý tứ trong ánh mắt Tề Lượng, hắn nhíu nhíu mày, người này hiển nhiên là nhận thức Tống Tử Kỳ, thế nhưng thái độ của Tống Tử Kỳ đối với người này lại trốn tránh như thế......Bỗng nhiên trong lòng hắn có chút không thoải mái

Người này, rốt cuộc là ai?

Tống Tử Kỳ đương nhiên không có khả năng biết được ý tưởng của Lương Bá Nhã vào lúc này, càng không biết được bốn mắt Lương Bá Nhã và Tề Lượng nhìn nhau có giao phong, hiện tại trong lòng cậu chỉ muốn trò chơi kết thúc! Nếu bây giờ Tề Lượng vạch trần cậu thì làm sao đây! Nam thần chẳng phải sẽ biết cậu là con trai sao!

▪︎ Trò chơi kết thúc: nguyên văn là chơi với trứng 玩蛋

Nội tâm Tống Tử Kỳ muốn hỏng mất, nếu cậu thẳng thắn với Lương Bá Nhã, e rằng mọi chuyện còn có đường lui. Thế nhưng nếu cậu bị người khác vạch trần, thì dù có nghĩ thế nào thì kết cục của cậu chỉ có một!

Vì sao cậu không thể sớm hạ quyết tâm thẳng thắn với nam thần chứ? Vì sao cậu cứ luôn do dự như vậy? Để bây giờ không còn đường lui?!

Từ từ không đúng, có lẽ còn có đường lui!

Tống Tử Kỳ bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, lặng lẽ móc ra di động, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhắn cho Tề Lượng một tin --

Đừng nói gì! Cũng đừng hỏi gì! Đợi tao trở về, tao sẽ giải thích với mày! QAQ

Rất nhanh, Tề Lượng liền móc ra di động, cậu cúi đầu nhìn trong chốc lát, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.

Tống Tử Kỳ bỗng nhiên rùng mình.

Một phút sau, Tống Tử Kỳ nhận được câu trả lời -- mời tao ăn cơm ^_^

Tống Tử Kỳ khẽ cắn môi, run run móng vuốt đánh chữ: Được......

...... Do dự trong chốc lát, Tống Tử Kỳ lại yên lặng bỏ thêm một câu -- chỉ được ăn trong căn tin thôi!

Cậu hiện tại chính là rất nghèo rất nghèo a......

Hơn một phút kinh hồn táng đảm chờ đợi, Tề Lượng rốt cuộc thong dong chậm rãi trả lời -- Được thôi ^_^

Tống Tử Kỳ tức khắc thở dài nhẹ nhõm, an tâm cất điện thoại.

Lương Bá Nhã hiển nhiên là thấy được hành vi lén lút nhắn tin của Tống Tử Kỳ, cũng đem hành vi cúi đầu xem tin nhắn của Tề Lượng thu vào trong mắt, hắn rũ mi mắt, che khuất ánh mắt lộ ra.

Bởi vì có tật giật mình, Tống Tử Kỳ, sợ tới mức tay chân mềm nhũn, cũng không có tâm tư xem phim, cậu như đi vào cõi thần tiên, bắt đầu lặng lẽ phác họa hình dáng tuấn mỹ của Lương Bá Nhã trong bóng tối, từ xương lông mày cao thẳng đến xương mũi, từ đường cong cằm lưu loát cho đến hầu kết......

Tống Tử Kỳ lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Thật đẹp trai! Muốn liếm một cái quá a a a!

Không biết có phải là vì thấy được tầm mắt nóng bỏng của Tống Tử Kỳ hay không, mà Lương Bá Nhã xoay đầu nhìn Tống Tử Kỳ một cái. Đối mặt với khuôn mặt của Lương Bá Nhã ở khoảng cách gần, khiến Tống Tử Kỳ có cảm giác hai mắt của mình rất nhanh sẽ mang thai, cả người miệng khô lưỡi khô, trái tim đập thịch thịch thịch không ngừng, phảng phất như ngay sau đó liền sẽ bay ra khỏi lồng ngực.

Vì để che dấu sự không thích hợp của mình, Tống Tử Kỳ vội vàng di chuyển tầm mắt, duỗi tay vào thùng bắp rang bơ ở giữa hai người lấy đại một nắm lớn, nhét vào trong miệng.

Tống Tử Kỳ ăn mấy cái bắp rang bơ, liền phát hiện hương vị không tồi, lại duỗi tay vào thùng bắp rang bốc một nắm...... Lập tức liền đụng phải tay của Lương Bá Nhã đồng dạng lấy bắp rang. Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, Tống Tử Kỳ lại bị điện giật một cái.

Tống Tử Kỳ lập tức liền rụt tay về. Trong rạp chiếu phim yên tĩnh đến thế, vậy mà lỗ tai của cậu chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập kinh hoàng, vang vô cùng, cậu sợ Lương Bá Nhã nghe được tiếng tim mình đập, theo bản năng lại né tránh.

Lương Bá Nhã nhìn dáng vẻ Tống Tử Kỳ phản ứng lớn như vậy, lại rũ xuống mi mắt, thu tay về, cúi đầu uống một ngụm Coca.

Chờ trái tim đập loạn xạ của Tống Tử Kỳ bình tĩnh, cậu mới phản ứng lại hình như vừa rồi cậu lại làm ra cái hành động ghét bỏ nam thần...... Đm! Làm sao có thể! Kể cả khi cậu có ghét bỏ chính mình, thì cũng không có khả năng ghét bỏ nam thần a!

Tống Tử Kỳ rất muốn bắt lấy cổ áo nam thần giải thích, thế nhưng khổ nỗi là cậu lại không thể mở miệng, càng khổ hơn chính là, cậu tựa hồ thấy được biểu tình trên mặt nam thần nhàn nhạt mất mát!

Muốn chết muốn chết quá! Nam thần thật sự hiểu lầm cậu rồi!

Tống Tử Kỳ bỗng nhiên cảm thấy miếng bắp rang trong miệng cũng không có ngọt như vậy......

Yên lặng đem miếng bắp rang nuốt xuống, Tống Tử Kỳ vuốt cái bụng tròn xoe của mình, nghĩ thầm mình cũng có thể ăn ghê. Rõ ràng mới nãy đã ăn nhiều như vậy, vậy mà còn có thể nuốt trôi bắp rang, quả nhiên cái dạ dày của cậu là không gian của thế giới khác nha!

Sờ xong cái bụng chính mình, Tống Tử Kỳ lại lặng lẽ đánh giá bụng nhỏ của Lương Bá Nhã, vừa rồi Lương Bá Nhã cũng ăn không ít, thế mà bụng nhỏ của hắn nhìn qua vẫn như cũ rất bằng phẳng, cũng không biết sờ lên xúc cảm sẽ như thế nào......

Tống Tử Kỳ ánh mắt nhịn không được tiếp tục trộm ngó xuống, dưới áo sơ mi trắng tự nhiên chính là quần âu, cậu nhịn không được liếc qua đũng quần nam thần...... Ừm! Thời điểm các nam sinh đi WC đều thích so lớn nhỏ! Cho nên hành vi hiện tại của cậu thực bình thường! Cậu chỉ đơn thuần là muốn xem kích cỡ của nam thần như những người bạn muốn so sánh độ lớn nhỏ mà thôi! Một chút cũng không si hán! Một chút cũng không biếи ŧɦái!

Đáng tiếc quần âu của Lương Bá Nhã cũng không bó sát người, hơn nữa khi hắn ngồi xuống, hai chân tự nhiên khép lại, giữa hai chân không để chút khe hở, làm ánh mắt Tống Tử Kỳ không có chỗ dò xét, chỉ có thể thất vọng ở giữa hai chân Lương Bá Nhã lưu chuyển. Trong bóng tối cái gì cũng thấy không rõ, bất quá cái này cũng không trở ngại việc Tống Tử Kỳ phát huy năng lực não bổ cường đại, trong bóng tối lập tức não bổ lại dáng quần của nam thần ......

Ừm, nhìn qua hình như phồng phồng, hình dáng hẳn là rất......

Tống Tử Kỳ yên lặng YY trong chốc lát, bỗng nhiên hậu tri hậu giác phát hiện hành vi hiện tại của chính mình hình như được xưng là biếи ŧɦái......

-------------------------------

Mike-kun: hôm nay nghỉ một ngày ha, tối nay tui bận rồi.

-22/4/2020- Hoàn chương 36.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.