Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 16: Cưỡi ngựa và hoảng sợ



Sáng sớm, ánh mặt trời rải khắp khu đất nông trường Claude. Mành lụa trắng bên cửa sổ bị gió thổi tung, tâm trạng Giản Ưu không tệ, cô cầm một chiếc bình tưới nhỏ, mỉm cười tưới nước cho mấy chậu hoa đặt trên bệ cửa, những giọt nước óng ánh rơi xuống cánh hoa, ngấm vào đất, Giản Ưu dường như cũng ngửi được hương thơm thanh mát của hoa, pha trộn với mùi đất, so với mùi nước hoa thì dễ chịu hơn cả.

Nhớ lại tối qua, cô và Cận An trò chuyện một phen, cô có thể cảm giác, dường như anh đã buông lỏng ra một chút, sự tin tưởng với cô cũng nhiều hơn, dẫu sao tối qua, anh đã bắt đầu nói đến chuyện khó khăn nhất bất ổn nhất tận sâu trong lòng anh. Thời gian càng lâu, cô càng có lòng tin với anh.

Có điều tối qua, đến cuối cô có cảm giác hốt hoảng, có lẽ, cô không nên chọn buổi tối trò chuyện với anh về những chuyện đó, việc điều trị không thích hợp tiến hành vào buổi tối. Bây giờ nghĩ lại ánh mắt tối qua Cận An nhìn cô, tim lại đập dồn dập, ánh mắt đó quá chuyên chú, cất giấu sự nóng bỏng, ánh mắt đó không phải ánh mắt của bệnh nhân nhìn bác sĩ.

Đặt bình tưới xuống, Giản Ưu ngoảnh lại nhìn đống lộn xộn trên giường, Terry vẫn còn ngủ, người co cuộn lại, nhiệt độ trong phòng để hơi cao nên cậu có vẻ nóng, áo ngủ bị kéo lên lộ ra cái bụng nhỏ trắng bóc. Cũng không biết cậu mơ thấy gì mà miệng chu lên, tóc rối bù, nhìn đã muốn xoa xoa.

Cô đắp lại chăn cho cậu, nhìn lên kim đã chỉ số 8, là tám giờ sáng. Ừm, cô nên ra ngoài xem Laura chuẩn bị bữa sáng thế nào, biết đâu cô có thể giúp một tay.

Nhưng Giản Ưu thật không ngờ, cô vừa mở cửa phòng, người ở phòng đối diện cũng mở cửa, trông thấy Cận An đi ra, sau lưng có ánh sáng, gặp cô liền cười khiến cô chợt thấy rằng, người đàn ông này hoàn toàn không giống như là người từng lăn lộn trong vòng giải trí, anh tạo cho người khác cảm giác thuần túy mà sâu sắc, khi không thấy gương mặt u sầu của anh sẽ thấy anh tươi mát thành nhàn như một bức tranh sơn thủy.

"Chào buổi sáng, Katrina." Cô nghe anh nói thế liền trở lại như thường, "Chào buổi sáng, Ansel. À, Terry vẫn còn đang ngủ, tôi muốn đến chỗ Derrick và Laura xem, biết đâu có thể giúp bọn họ chuẩn bị bữa sáng."

"Vậy thì chúng ta cùng đi chứ?" Hôm nay Cận An dậy sớm, không phải không ngủ được, nói đúng ra, tối qua có lẽ là buổi tối anh ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua, không bị bao vây bởi những tòa nhà chọc trời, không phải nghe tiếng người xe cộ ồn ào, không phải hít thở bầu không khí ô nhiễm. Mọi thứ ở đây đều sạch sẽ, bao la rộng lớn, anh rất thích.

Có điều họ lại không thể ra ngoài, vì Terry vừa được đắp chăn có lẽ nóng quá nên tỉnh dậy, vừa vén chăn lên liền thấy mát lạnh, cậu liền gạt chăn ra, xê dịch mông trượt xuống giường, kéo theo cái chăn dài, đôi chân ngắn chạy ra cửa, xoa đôi mắt ngái ngủ, "Miêu Miêu."

Cận An đã sớm thấy Terry, dáng vẻ của cậu nhóc thật khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười, kéo chăn ra thế không bẩn sao? Nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu, cái đầu bù xù, đâu còn có thể bực mình với cậu được nữa?

Giản Ưu nghe thấy tiếng Terry, khom người bế cậu nhóc mới đến eo mình lên ngoảnh lại nói với Cận An: "Ansel, anh đi trước đi, tôi chuẩn bị cho Terry xong sẽ qua."

Terry dường như đã tỉnh táo hơn, mở cả hai mắt, tựa lên đầu vai Giản Ưu, ngẩng đầu lên liền đối mặt với khuôn mặt vui vẻ của chú Ansel, kết quả, giây tiếp theo cậu cũng nở nụ cười lớn, nháy mắt đã lộ ra sức sống tràn trề, "Chào buổi sáng, chú Ansel!"

Cận An cũng chào buổi sáng với cậu, lại nói với Giản Ưu: "Tôi sẽ ở đây chờ hai người."

"Vậy cũng được." Giản Ưu ôm Terry vào phòng, Terry vẫn tựa vào vai cô, giơ tay lên, "Lát nữa gặp nhé, chú Ansel."

Mười phút sau Terry đã đi ra, bây giờ cậu tràn trề sinh lực, tinh thần vô cùng, mặc một chiếc áo kẻ caro tay dài màu đỏ, bên ngoài mặc áo gi-lê da, cộng thêm một chiếc quần dài màu trắng, rất dễ thương. Cậu nhóc này thích nhất là ôm Cận An, cậu vừa mới lao đến đã được Cận An bế lên, thế là liền cười hì hì.

Cận An xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, "Tối qua không phải đòi đi cưỡi ngựa à? Lát ăn sáng xong chúng ta đến sân bãi cho ngựa xem nhé."

Ánh mắt cậu nhóc tức thì sáng lên, cười hì hì, vui sướng ra mặt, cậu cũng không quên hôn một cái lên má Cận An, "Chú Ansel, chú thật tốt."

Giản Ưu ở phía sau vỗ mông cậu, cười, "Chỉ biết nịnh là giỏi."

"Miêu Miêu, hôn cái nào." Terry cũng không để ý cái vỗ nhẹ nhàng trên mông, quay lại đòi hôn chào buổi sáng, đợi hôn được Giản Ưu rồi mới hài lòng nói đi ăn sáng.

Derrick và Laura đã chuẩn bị bữa sáng hết sức phong phú, sữa tươi, bánh mì vừa được nướng, món trứng ốp đẹp như vầng mặt trời, lạp xường thơm ngào ngạt, món mứt hoa quả được làm từ trái cây của nông trường.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Derrick còn nhớ tối qua Terry la hét đòi đi cưỡi ngựa, cho nên trực tiếp dẫn bọn họ đến sân bãi cho ngựa. Bây giờ mới hơn chín giờ, nhân viên trong sân bãi đã sớm đến chăm sóc, đun nước, cho ngựa ăn, rửa nhà ngựa, mọi công việc đã hoàn thành, lúc này họ đang dắt ngựa đi dạo.

Sân bãi của Derrick có mười lăm con ngựa, trong đó có chín con là ngựa của bạn Derrick gửi nuôi ở đây, thời gian rảnh họ sẽ đến đây cưỡi ngựa, đôi khi là đến nông trường để nghỉ ngơi.

Hiếm nhất là ở chỗ Derrick vừa hay có một con ngựa con bốn tuổi, có thể cho Terry học cưỡi, hơn nữa con ngựa con đó còn là ngựa cái, rất ôn thuần. Terry đến sân bãi cho ngựa thấy con ngựa trắng liền không dời mắt được, cậu một mực kéo áo Cận An, miệng nói, "Chú Ansel, chú Ansel, cháu thích con ngựa con đó, cháu thích lắm! Cháu có thể cưỡi nó được không?".

Derrick cười sang sảng, bàn tay chắc nịch vỗ nhẹ mấy cái lên đầu Terry, "Nào, để chú Terrick dẫn cháu đi cưỡi ngựa!"

Terry nghe xong liền quay ra nhìn Derrick, giang hai tay ra muốn ông ta ôm, "Chú Derrick thật tuyệt!"

Derrick được cậu khen càng cười to, ôm lấy cậu đặt lên đầu vai, bước nhanh về phía chú ngựa con, bỏ lại Cận An và Giản Ưu ở lại cười mãi không thôi.

Cận An nhìn Giản Ưu, hỏi cô, "Katrina biết cưỡi ngựa không?", anh thì biết, bởi vì Lâm Trường Ca là một người yêu ngựa, đặc biệt xây lên một sân bãi cho ngựa cỡ nhỏ ở Kinh Thành, còn có được mấy con ngựa tốt, chỉ cần rảnh rỗi là chạy đến đó, kết quả, anh cũng đi theo nên học được cách cưỡi ngựa.

Giản Ưu lắc đầu, xấu hổi nói, "Trước đây tôi cũng chỉ đi xem một lần khi hội những người đua ngựa tổ chức hoạt động, được một người bạn cho cùng ngồi lên ngựa thôi." Ngay cả cưỡi cũng không tính, cô ngồi lên lưng ngựa liền cứng đờ người, hoàn toàn không dám có bất kỳ động tác gì.

"Vậy, có muốn tôi dạy cô không?"

Cô có hơi do dự, nhưng thật sự muốn học, khi đó vì tổ chức hoạt động nên bạn cô cũng không có nhiều thời gian để ý đến cô, có thể cho cô cưỡi một con đã rất tốt rồi, sau đó cũng quên luôn chuyện cưỡi ngựa, bây giờ có cơ hội, cô thật sự rất muốn học, thế là cuối cùng bỏ qua sự do dự cuối cùng, cười nói với Cận An, "Vậy phải nhờ thầy rồi, thầy Ansel."

"Đi thôi, đi thay quần áo." Cận An và Giản Ưu vào phòng thay đồ, Derrick đã nói trước với bọn họ, ở đây ông ta có chuẩn bị trang phục cưỡi ngựa, tất cả đều mới, bọn họ có thể chọn một bộ để mặc, giày ủng cũng có.

Cận An thay xong quần áo trước, đứng nhìn Derrick cho Terry cưỡi ngựa, họ cưỡi con ngựa lớn đứng đầu, có thể nghe thấy Derrick đang dạy Terry, cũng không biết cậu nhóc có hiểu gì không, chỉ thấy cậu cười to và đôi mắt lấp lánh trong suốt.

"Ansel." Đằng sau truyền đến giọng nói của Giản Ưu, Cận An quay người lại, vì cô gái trẻ trước mặt quá xinh đẹp làm anh ngẩn ra, ca ngợi cô, "Rất hợp với cô, cực kỳ xinh đẹp."

Cô mặc áo sơ mi cao cổ màu trắng, áo khoác bảo vệ màu đỏ, quần trắng dài bó sát cặp chân, đôi giày ủng màu đen, hoàn toàn bộc lộ dáng người cao gầy của cô, mang theo một chút khí khái. Nghe anh khen cô như thế, dường như cô có hơi ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhuốm một màu hồng nhạt, càng toát lên vẻ mỹ miều.

Cận An cầm áo lót phòng hộ mặc vào giúp cô, "Khi mới học, áo lót phòng hộ có thể bảo vệ cô", nhân tiện còn điều chỉnh lại mũ bảo vệ cho cô.

Giản Ưu nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, cảm giác trái tim lại đập dồn dập hẳn lên, cô cảm thấy, hình như mấy ngày qua cô thường xuyên gặp anh, hơn nữa chung sống cũng quá quen thuộc, có lẽ lần này sau khi trở về, cô nên kéo giãn khoảng cách với anh.

Cận An mặc áo lót phòng hộ cho cô xong rồi, thấy cô hơi ngây người, hỏi, "Sao vậy?"

"Không, không có gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện."

Anh cũng không hỏi nhiều, dẫn cô đi chọn ngựa. Giản Ưu không biết chọn, tất cả đều giao cho Cận An, Cận An chọn cho cô một con ngựa cái màu đen, ánh mắt có thần, bộ lông sáng ngời, tứ chi mạnh mẽ, quan trọng là con ngựa này rất dễ bảo, thích hợp cho người mới học, nó lại không sợ người, sau khi Giản Ưu đút cho nó mấy miếng bánh bột ngô được chế biến thành thức ăn gia súc, nó liền thân thiết cọ xát Giản Ưu, khiến Giản Ưu yên lòng, nghĩ như vậy sẽ không khiến con ngựa hất ngã cô.

Cận An thấy được lo lắng của cô, liền nói, "Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô, với lại Lucy rất dễ bảo, vừa rồi nhân viên cũng có nói, nó chưa từng hất ngã ai cả."

"Ừ." Giản Ưu hít sâu, nghiêm túc nghe Cận An nói những điểm cần chú ý, lại nhìn anh làm mẫu cho cô. Cuối cùng cũng đến lúc cô lên ngựa, có điều mặc dù lắng nghe rất nghiêm túc, cũng xem Cận An làm mẫu rất nghiêm túc, nhưng đến khi thực sự lên ngựa rồi thật khiến người ta không biết nói thế nào mới tốt, may mà Lucy rất ôn hòa, bằng không, có lẽ sẽ bỏ đi không để ý tới cô nữa.

Lúc cô lên ngựa, đồng thời liền quên hết mọi thứ Cận An đã chỉ dạy, cả cơ thể cứng đờ, không dám có động tác gì. Cô cắn môi, ánh mắt nhìn về phía Cận An mang theo một chút bất lực, một chút ý cầu cứu.

"Đừng sợ, tôi sẽ dắt Lucy, cô thả lỏng người ra, sẽ không ngã đâu." Cận An vô ý để lộ mặt nhu hòa, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an Giản Ưu.

Thế nhưng Giản Ưu chịu không nổi, cô lắc đầu, "Ansel, không được, tôi không thả lỏng được." Có lẽ lần đầu tiên cưỡi ngựa cảm nhận không được tốt, khi người bạn đó đưa cô theo cũng không chú ý đến cô, trên lưng ngựa rất xóc nảy, nhất là người bạn đó cho rằng muốn cô có nhiều kỷ niệm có ý nghĩa nên đã cưỡi ngựa nhảy vượt rào, làm cho cô chết khiếp!

Lúc này, là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, Giản Ưu cảm thấy thật mất mặt, nhưng mà không biết cưỡi ngựa cũng không trở thành chuyện gì quan trọng trong đời cô, vì thế cô cứ chôn giấu cho đến tận hôm nay.

Cận An thấy cô đang sợ, cũng không tiện ép buộc, dù sao không biết cưỡi ngựa cũng không làm Trái Đất ngừng quay, anh vỗ về cô, "Không sao, chúng ta không cưỡi nữa, đi xuống nhé?"

Giản Ưu vội vàng gật đầu, đưa tay cho Cận An, nắm tay anh để xuống ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.