Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 35: Chia tay và sống lại



Ánh sáng trên sân khấu dịu đi, viên kim cương đính trên vai áo bộ âu phục của anh phản xạ ánh đèn, giống như khoác lên một tấm lưới màu bạc trên người Cận An, làm nổi bật sự dịu dàng trên gương mặt anh. Anh nhẹ nhàng phất tay với fan hâm mộ, lên tiếng: "Vào ngày này một năm trước, tôi rất xin lỗi, cũng đúng hôm nay của một năm sau, tôi rất cám ơn, mọi người vẫn có mặt ở đây, ca khúc 'Nhớ em' vừa rồi chính là dành tặng cho các bạn."

Những tiếng thét tiếng la ó tung hô mà fan hâm mộ tích lũy đã lâu cuối cùng bộc phát ra hoàn toàn, gầ như muốn rung sập toàn bộ Đại Công Quán.

Cận An yên lặng nhìn họ bình tĩnh lại, những fan hâm mộ đáng yêu rất biết quan tâm, dần dần, những tiếng hét tung hô cao vang tiêu tán, hiện trường quay lại sự yên tĩnh, nhưng không hề có vẻ gượng gạo, ánh mắt họ còn chói hơn cả những ánh đèn sân khấu, khóa chặt con người đứng trên sân khấu khiến họ không cách nào kìm nén tình cảm của mình.

"Vào một năm trước, tôi nhếch nhác rời khỏi sân khấu này, thậm chí, tôi đã nghĩ mình sẽ không quay lại."

Fan hâm mộ nghe xong, trái tim của cả trăm nghìn người thắt lại, cùng hô to: "Không nên --"

"Hôm nay, tôi lại đứng trên sân khấu, không có lý do gì, chỉ vì các bạn, tôi nợ các bạn một lần tạm biệt, đó là lí do mà hôm nay, tôi tổ chức buổi biểu diễn chia tay cho một năm trước. Rất cám ơn tất cả mọi người đã yêu mến tôi, cho nên, tất cả bài hát trong đêm nay đều hát vì mọi người."

"Ansel - Ansel - Ansel -" Tiếng tung hô vang trời, đám người Lâm Trường Ca ở phía sau nhìn sự điên cuồng của trăm nghìn fan hâm mộ đều cảm thấy kinh hãi, có cảm giác như màng nhĩ sắp bị tiếng thét này của họ đâm thủng.

Kiều Tấn Vũ hỏi Giản Ưu đứng bên cạnh, "Một Ansel như vậy, em không có ý kiến gì à?"

Giản Ưu thật không ngờ Kiều Tấn Vũ hỏi cô vấn đề như thế, cô nhìn thoáng qua anh ta, rồi chuyển mắt sang Cận An đang toát lên vô vàn ánh sáng trên sân khấu, cô nói: "Là một siêu sao chân chính, nhưng cũng là Ansel em quen thuộc."

Kiều Tấn Vũ nhìn cô mấy lần, ấn tượng về Giản Ưu càng tốt hơn. Anh ta không ngờ Cận An lại kết hôn sớm thế, trong vòng giải trí, nghệ sĩ đến bốn mươi năm mươi tuổi kết hôn là bình thường, nói sao thì thời điểm hai ba mươi tuổi là tuổi đời thanh xuân nhất của họ, lúc này, hầu như không có một nghệ sĩ nào không lo lắng vì chuyện yêu đương kết hôn mà bị giảm bớt sự nổi tiếng.

Cận An từ trước đến nay không phải một ngôi sao bình thường, cậu ấy đặc biệt không chỉ ở tài hoa, những việc cậu ấy từng trải, mà hơn hết là ở tính cách của cậu ấy. Từ lúc Cận An bước chân ra diễn anh ta đã ở bên cạnh cậu ấy, tận mắt nhìn thấy cuộc đời nghệ sĩ của cậu ấy, cậu ấy cũng không thích môi trường vòng giải trí như thế, nhưng bắt buộc phải quen, phải thỏa hiệp, nhưng dẫu sao vẫn có một số việc, cậu ấy không cần cố kỵ mà làm, mặc kệ cái giới này có tiếp nhận chuyện đó không, ví dụ như đột nhiên chia tay, hay đột nhiên kết hôn.

Terry đi dạo sau sân khấu quay lại, ôm lấy chân Giản Ưu, hào hứng nói: "Miêu Miêu, rất là nhiều thứ thần kỳ, những cô chú anh chị kia cũng rất thần kỳ, lập tức đã biến thành một người khác! Cô Nhược Triều nhất định là người có phép thuật."

Giản Ưu ôm lấy cậu nhóc, phát hiện cậu có nhiều thay đổi, mái tóc được tạo thành kiểu hình rất ngầu, quần áo cũng được đổi, áo khoác da, quần da, nhưng lại hợp với khuôn mặt bánh bao thịt của cậu, nở nụ cười thật tươi, dễ thương khiến người ta yêu thích.

"Ai đã đổi quần áo Terry, lại còn làm tóc nữa thế?" Cô đoán chắc cậu nhóc thấy người ta hóa trang liền đi theo sau, rồi được thợ trang điểm có lòng nào đó chuẩn bị, thỏa mãn cho lòng hiếu kỳ của cậu.

"Là một anh mập." Terry không nhớ rõ tên của thợ trang điểm ấy, thế nhưng hình thể của anh ta còn rất mới mẻ trong ký ức cậu, cho nên vừa mở miệng đã nói là anh mập, nếu anh mập mà nghe được, không biết nên khóc hay nên giận đây.

Giản Ưu gõ vào đầu cậu, "Lần sau không được quấy rầy công việc của người ta, biết chưa?" Người phía sau bận lu bù như một con quay, còn phải chú ý đến cậu nhóc nữa, thật ngại quá. Cô phải trông chừng cậu, không thể để cậu chạy đi chơi như vừa rồi.

Terry nhíu mũi, tựa đầu lên vai Giản Ưu, "Con biết rồi, lần sau Terry sẽ ngoan. Nhưng ở đây lại không thấy rõ được bố, thật chán quá."

Điều này chỉ trách cậu nhóc còn nhỏ, chưa cao, ở đây người đến người đi, che chắn qua loa là cậu không nhìn được gì nữa cả.

Lâm Trường Ca nghe cậu nói thế liền chỉ xuống chỗ ngồi VIP đằng trước, nói với cậu và Giản Ưu: "Katrina, em và Terry xuống đó xem đi, hai vị trí đó vốn dành cho hai người mà."

Giản Ưu thế mới biết, cô nói cám ơn với Lâm Trường Ca rồi dắt Terry đi ra sau sân khấu qua cửa hông bên kia, đến chỗ hai ghế VIP.

Kiều Tấn Vũ và Lâm Trường Ca nhìn hai người, chợt cùng nở nụ cười.

"Katrina và Ansel rất xứng đôi. Dường như em đã hiểu vì sao Ansel lại chọn cô ấy làm vợ." Kiều Tấn Vũ nói như vậy, Lâm Trường Ca vỗ vỗ lên vai anh ta, hai người tiếp tục nhìn lên sân khấu.

Đã qua nửa giờ, cũng tức là buổi biểu diễn đã tiến hành được một nửa. Cận An ôm đàn ghi-ta ngồi trên ghế, vừa rồi anh mơi shats xong ca khúc cuối cùng để lại cho fan hâm mộ một năm trước - "Trọn đời với ca hát". Anh cầm lấy micrô, nói với fan hâm mộ: "Hôm nay một năm về trước, tôi hát 'Trọn đời với ca hát', bởi vì rời đi, hôm nay tôi hát 'Trọn đời với ca hát' là chia tay, cũng là sống lại."

Anh đặt ghi ta xuống, đi tới phía trước sân khấu, "Khi đó tôi nói, tôi muốn để lại cho mọi người một màn biểu diễn tuyệt vời nhất, cho nên tôi nói mình sẽ đi, đi tìm con người chân chính của bản thân. Hôm nay, tôi đứng ở đây, tôi không dám nói rằng mình đã tìm được, nhưng tôi đã đến cổng vào rồi, tôi muốn nói cho các bạn biết, Ansel một năm trước đã chia tay, còn Ansel bây giờ, sẽ lại quay về."

Cả hiện trường trở nên ngưng trệ, đám người Lâm Trường Ca sau sân khấu nhìn nhau, thầm đếm, vừa đếm tới ba liền nghe được tiếng thét như muốn la rách cổ họng, từng tiếng "Ansel" vọng tới trời cao, ngay cả fan hâm mộ bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Bọn họ vốn nghĩ rằng, đây mới là lần chia tay thật sự, thật không ngờ, hóa ra đây là sống lại. Bọn họ không thể nhịn được nữa, đứng lên ôm nhau, la hét, rơi nước mắt, tất cả chỉ vì bày tỏ sự vui mừng lớn nhất của họ. Ansel đã nghe thấy tiếng lòng của họ, anh không đi nữa, anh - đã trở về!

Buổi biểu diễn được tiếp tục, thế nhưng nửa giờ sau đấy hoàn toàn không giống Ansel, Ansel sống lại. Fan hâm mộ thậm chí có được sự vui mừng lớn hơn, bởi vì vào lúc cuối cùng, ca khúc cuối cùng, lại là nhạc dance, fan hâm mộ có mặt đều tưởng rằng mình bị huyễn thính, bởi vì dòng nhạc bốc lửa kịch tính đâu có thể là Ansel? Đến khi họ thấy Cận An mặc bộ trang phục đen với màu hồng làm chủ, họ đều sắp điên đến nơi, khi họ thấy được Cận An nhảy, họ đã phát điên.

Buổi biểu diễn đúng như Lâm Trường Ca nói, sự điên cuồng còn ở phía sau. Về phần mọi thứ sau khi kết thúc buổi biểu diễn, tạm thời không đề cập tới, bởi vì tất cả mọi người có thể đoán được đây là một tin tức có tính chất bùng nổ - Ansel lại quay về.

Tối hôm buổi biểu diễn kết thúc, Kiều Tấn Vũ lái xe đưa Cận An Giản Ưu và Terry về nhà, trên xe, Terry không có ngủ, cậu hưng phấn kéo tay Cận An kể lể cảm thụ khi được ngồi dưới sân khấu nghe biểu diễn, bày tỏ sự tôn sùng và yêu mến của cậu, cậu nói: "Bố ơi, sau này Terry sẽ là fan hâm mộ trung thành nhất của bố!"

Cận An lại lấy tay che mắt cậu, vòng tay ôm Giản Ưu, dành cho cô một nụ hôn sâu, anh có cảm giác máu trên người đang sôi trào, tim đập như sắp nhảy cả ra ngoài, anh triền miên cuốn lấy môi cô, để cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt, chia sẻ niềm vui sướng với anh.

Giản Ưu mơ mơ màng màng, chóng cả mặt mày, đối mặt với Cận An tỏa ra sức quyến rũ nam tính cực hạn, cô mất hết sức chống cự, tựa vào người anh thở hồng hộc, Terry cũng bỏ tay Cận An ra, thở phì phò nhìn hai vợ chồng, bất mãn nói: "Bố mẹ, đừng tưởng che mắt mà con không biết hai người làm gì! Con nghe thấy hết tiếng hôn rồi đấy!"

Cận An và Giản Ưu còn chưa phản ứng, Kiều Tấn Vũ ngồi phía trước đã cười ra tiếng, anh ta nói: "Terry, việc này cháu biết thôi, nói ra bố mẹ cháu lại chẳng còn mặt mũi đâu nữa. Với lại, như thế chứng minh, cháu sắp sửa cô em trai em gái rồi đấy."

Ánh mắt Terry sáng lên, nói với Kiều Tấn Vũ: "Chú Kiều, có thật không? Cháu sắp có em trai em gái rồi?"

Giản Ưu lúc này đã bừng tỉnh, xấu hổ túng quẫn trốn trong ngực Cận An, nghe tiếng hít thở ấm áp cùng tiếng cười khẽ của anh, cô cũng bật cười, "Ansel."

"Ừ?"

"Em yêu anh." Thích người đàn ông này rất dễ, yêu cũng không khó, với cô, tình yêu quá dễ dàng khiến người ta bi thương, nhưng lại làm người khác say mê, nhưng vì người đàn ông này, cô từ từ đến gần, cuối cùng gặp gỡ hiểu biết nhau.

Anh ôm chặt cô dựa vào mình, trong hơi thở là mùi hương của cô, khiến trái tim anh đang sôi sục không ngừng như thấy được bến đỗ, "Anh cũng yêu em."

Nhà họ không phải căn nhà trước kia của Cận An, mà là một biệt thự mới mua, ở đây bí mật hơn căn nhà ban đầu của Cận An, xung quanh đều là danh nhân, cho nên phương diện bảo an cũng đứng số một số hai.

Kiều Tấn Vũ thả họ xuống rồi đi, anh ta quay về công ty, bởi vì sau buổi biểu diễn càng có nhiều việc cần xử lý hơn, họ sắp mệt chết rồi.

Cận An ôm Terry vào nhà, Giản Ưu đi bên cạnh anh. Đêm đã rất khuya, Terry phấn khởi xong thì buồn ngủ, cộng với việc cậu thích nhất là ngủ, mới vừa tắm rửa sấy khô đầu tóc đặt lên giường là cậu đã ngủ vùi. Giản Ưu đắp chăn cho Terry rồi về phòng.

Cô mới vào cửa đã bị Cận An bế lên, anh mặc áo choàng tắm, tóc mới khô một nửa, không có nước nhỏ giọt trên phần xương quai xanh nhưng cũng khiến Giản Ưu đỏ mặt tim dập dồn dập, bỗng cảm thấy người đàn ông này thật gợi cảm. Bị anh tháo giày, quần áo, nữ trang, sau đó bị ôm vào phòng tắm, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ rằng người đàn ông xuất chúng lịch sự tao nhã lại có thể làm chuyện như vậy khi trở thành vợ chồng.

Tối đó, Giản Ưu như được thêm kiến thức về một mặt khác của người đàn ông, không phải một ngôi sao, không phải một người bạn, mà là một người chồng, hạnh phúc khiến trái tim cô trở nên yếu mềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.