Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 40: Chuẩn bị và Nguyên Đán



Chủ tịch tập đoàn Trường Hằng luôn muốn có được công ty giải trí Phi Dương, trong suy nghĩ của ông ta, ông ta cho rằng Trường Hằng sẽ chiếm vị trí dẫn đầu trong ngành công nghiệp, vì vậy chỉ cần là lĩnh vực có liên quan đến Trường Hằng, dù ăn uống, điện tử vân... vân, đều sẽ giữ ngôi đầu ở Thủ đô, trước kia, công ty giải trí Trường Hằng xác thực số một Bắc Kinh, chỉ đến khi công ty giải trí Phi Dương xuất hiện...

Bởi vậy, tập đoàn Trường Hằng rất không vui khi xí nghiệp của mình bị kéo xuống hạng hai, lão tổng của công ty giải trí Trường Hằng đã đổi mấy người cũng không có chuyển biến tốt, ông ta rất căm tức. Đó là lí do mà ông ta muốn chèn ép Phi Dương, muốn thu mua xác nhập Phi Dương vào công ty giải trí Trường Hằng, đáng tiếc, Lâm Trường Ca một mực không đáp lại.

Phi Dương phát triển quá thuận lợi có liên quan tương đối với Lâm Trường Ca, mấy lần công ty giải trí Trường Hằng đã đè bẹp Phi Dương nhưng đều Phi Dương đều thoát nguy. Hơn nữa Phi Dương cho tới nay luôn thực hiện chính sách tốt nhất với nghệ sĩ, nhân tài không ngừng, có ưu thế lớn để so đấu với Trường Hằng.

Chủ tịch tập đoàn Trường Hằng nghe xong báo cáo của Trương Khởi Hạc, biết bát nước bẩn giờ đã không hắt thành công, có thể tưởng tượng ra sắc mặt xanh mét của ông ta. Bên cạnh đó, Phi Dương hoàn toàn chưa đưa lên thị trường, muốn thông qua thị trường chứng khoán giết chết Phi Dương không có cách nào thực hiện, vì vậy chủ tịch mới có thể không so đo đến chi phí nâng đỡ công ty giải trí Trường Hằng đối đầu với Phi Dương, đáng tiếc hiệu quả quá bé nhỏ.

Chẳng lẽ, ông ta thật sự không có cách nào nắm công ty giải trí Phi Dương trong tay? Chủ tịch ngồi trầm tư.

***

Cận An đã nói đến dự định về nhạc kịch, tất nhiên cũng thật sự chuẩn bị tiến hành, đây quả thật là việc anh đã sớm nghĩ tới, khi ở thành phố C nước M, anh và Giản Ưu từng đi xem mấy vở nhạc kịch, lập tức đã có ý nghĩ như thế. Nhưng để chuẩn bị một sân khấu nhạc kịch cần phải làm những gì?

Về việc này, Cận An đúng là không biết, sau khi Lâm Trường Ca biết chuyện, đúng lúc nghĩ đến việc phát triển nghiệp vụ, anh ta liền liên lạc với mấy học viện điện ảnh ở Thủ đô lẫn Hải Thành, lựa chọn nhân tài xuất sắc ở các trường, tạo thành một đội nhạc kịch. Cận An biết vậy rất yên lòng giao mọi chuyện cho Lâm Trường Ca, còn anh thì đến học viện điện ảnh Bắc Kinh học thêm tri thức về nhạc kịch.

Cận An đi học, Giản Ưu đi làm, trong nhà chỉ còn lại mỗi Terry, nhưng đến tháng Hai cậu mới nhập học, làm sao bây giờ? Cậu nhóc nói muốn đến công ty giải trí Phi Dương chơi, nhưng hai vợ chồng lo cậu làm phiền đến công tác của người khác, cũng không đồng ý, vừa hay Nghiêm Nhược Triều lại biết, thế là Nhược Triều đại tiểu thư đóng gói Terry mang đi, gần đây cô ấy không phải làm việc, rất nhàn hạ, hơn nữa lại thích Terry, cho nên quyết định đưa Terry đi du lịch.

Thế nhưng, hai người lại bị chặn ở sân bay, đưa lên một chiếc limousine rồi bị kéo đến một ngôi biệt thự. Terry một mực quan sát xung quanh, thỉnh thoảng nhìn gương mặt không thoải mái của cô Nhược Triều.

Nghiêm Nhược Triều ngồi trên salon, Terry ngồi trên đùi cô ấy, xung quanh có mấy bảo vệ trông chừng, Nghiêm Nhược Triều cũng không có hành động gì, dường như cô ấy biết ai ngăn cản cô ấy và Terry?

Mấy phút sau, thanh máy trong biệt thự kêu "ting", cửa thang máy mở ra, Terry rất ngạc nhiên, thấy một ông bác hơn năm mươi tuổi ăn mặc đúng mực, tóc chải gọn về phía sau đẩy một chiếc xe lăn đi ra. Terry cũng nhìn người ngồi trên xe lăn, cậu cảm thấy đây là một người đàn ông kỳ lạ.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn mặt không thay đổi, nói chính xác thì là ngơ ngác, giống như bị mất hồn, nhưng không nghi ngờ chút nào, khuôn mặt người đàn ông ấy rất tinh tế, đúng, chính là rất tinh tế, mỗi một nét như một tác phẩm nghệ thuật do ông trời gọt dũa, không chỗ nào không khiến người ta rung động.

Nếu nét mặt của người đàn ông sinh động hơn, gương mặt đó chắc chắn càng chói lại, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, mà không phải giống như bây giờ, bị vẻ ngơ ngác của anh ta lấy đi sự chú ý.

Người đàn ông có chút mệt mỏi, tựa vào lưng xe lăn, đầu nghiêng về bên trái, trên chân anh ta đắp một cái chăn.

Ông bác đẩy người đàn ông đến trước mặt Nghiêm Nhược Triều và Terry, Terry nhìn người đàn ông rất lâu, thậm chí tay còn lắc lắc mấy cái trước mặt người đàn ông, chỉ là ánh mắt người đàn ông thật bủn xỉn không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ chằm chằm vào Nghiêm Nhược Triều.

Terry có thể cảm nhận được rất rõ ràng vòng tay ôm cậu của Nghiêm Nhược Triều chặt hơn, cậu ngửa lên đúng lúc trông thấy cô ấy cúi đầu, bởi vậy Terry nhìn thấy cô ấy cắn chặt vào cánh môi.

Sau một khoảng im lặng, Terry nghe người đàn ông nói với giọng khàn khàn: "Nhược Triều, vì sao không chịu nhìn anh?"

Yên lặng như trước, Nghiêm Nhược Triều không đáp lời, duy trì động tác vốn có, dáng vẻ của cô như chọc giận người đàn ông, người đàn ông nói với quản gia phía sau: "Chú Vinh, mang đứa trẻ kia ra ngoài, cháu và Nhược Triều có chuyện cần nói."

"Vâng, thiếu gia." Chú Vinh tiến tới bế Terry, muốn ôm cậu nhưng Nghiêm Nhược Triều không buông tay, ôm càng chặt hơn. Chú Vinh đành chịu, ông ta nói thầm: "Cô Nhược Triều, thân thể thiếu gia không tốt, cô hãy nói chuyện với cậu ấy." Thừa dịp Nghiêm Nhược Triều buông lỏng, chú Vinh nhanh chóng ôm Terry đi, tiện thể còn dẫn theo đám bảo vệ trong phòng.

Terry không phản kháng chút nào, nhưng cậu rất tò mò, cho nên nằm tựa lên đầu vai chú Vinh nhìn Nghiêm Nhược Triều và người đàn ông, muốn nhìn ra gì đó, song mãi đến khi ra khỏi phòng khách cậu cũng không nghe được tiếng nói chuyện, cũng không thấy họ có động tác gì.

Terry không biết người đàn ông nói gì với cô Nhược Triều, chỉ biết cậu bị chú Vinh mang ra ngồi ở vườn hoa hơn một tiếng sau cô Nhược Triều lại xuất hiện, trông cô ấy có vẻ rầu rĩ, rồi lại như thỏa hiệp gì đó, ôm Terry ngôi lên chiếc xe chú Vinh chuẩn bị rời khỏi biệt thự.

Vài ngày sau, Terry cũng đi theo Nghiêm Nhược Triều du lịch, nhưng mà Terry cảm thấy, cô Nhược Triều không vui, chỉ cười miễn cưỡng.

Giữa người đàn ông và Nghiêm Nhược Triều xảy ra gì không thể biết, chẳng qua Tết Nguyên Đán lại đến, sớm trước đó công ty giải trí Phi Dương không nghi ngờ nhận được rất nhiều thư mời của đài truyền hình, muốn mời ngôi sao của công ty họ đến biểu diễn trong bữa tiệc ngày đầu năm, đây đều là tiết mục chuẩn bị trước.

Trước khi chuẩn bị bữa tiệc đầu năm, vốn cũng không nghĩ đến Ansel đột nhiên làm việc trở lại, chỉ là biết sau khi Ansel làm việc lại, đài truyền hình muốn tăng tỷ suất người xem, đâu còn quan tâm có luyện tập hay không, cứ mời trước rồi nói! Vậy nên công ty giải trí Phi Dương lại bị đống thư mời làm cho choáng váng, lần này tất cả đều mời Cận An.

Đây không phải là lần đầu tiên, năm trước cũng có đài truyền hình mời, nhưng Cận An chưa từng đáp ứng, năm nay cũng không ngoại lệ, Cận An từ chối lời mời của đài truyền hình.

Chẳng qua, không biết mấy nhà đài rốt cuộc có tự tin ở đây, sôi nổi sử dụng danh hiệu của Cận An, nói rằng đã mời được anh tới tham gia bữa tiệc đầu năm của bên mình, mà tin tức này chỉ mới bùng nổ trên ti vi vào ngày ba mươi mốt, có điều liên quan đến Cận An, tin tức lan truyền sẽ rất nhanh, không đến mấy tiếng đồng hồ, người nên biết đều biết.

Lần này thật kỳ lạ, chẳng lẽ Cận An lại muốn đến mấy bữa tiệc lận? Tổng cộng có bố nhà đài đưa ra tin tức tương tự, fan hâm mộ của Cận An cảm thấy rất quái lạ, chạy đến trang web đài truyền hình hoặc trực tiếp gọi điện đến đài truyền hình hỏi dò, rốt cuộc tin tức là thật hay giả? Cũng có người lên trang web của Cận An và gọi điện đến Phi Dương hỏi.

Lâm Trường Ca bị tức cười, những người này chẳng nhẽ không thể yên tĩnh được một lúc? Ngẫm lại Ansel mới quay lại mấy ngày mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra? Vòng giải trí có phải trừ Ansel ra không còn ai được chú ý nữa à? Đôi khi anh thật muốn xông ra cho mấy người đó mấy bạt tai.

"Tấn Vũ, cậu mau lên trang web của Ansel tuyên bố tin tức làm sáng tỏ, Ansel không chấp nhận lời mời của bất kỳ đài truyền hình nào, đồng thời gửi thư cho đài truyền hình, yêu cầu bọn họ làm sáng tỏ, bằng không thì cứ chờ thư từ luật sư đi." Kiều Tấn Vũ nghe xong gật đầu, lập tức đi làm.

Lâm Trường Ca nhíu mày, lẩm bẩm: "Không phải Trường Hằng lại gây ra nữa chứ? Nghe nói gần đây tập đoàn Trường Hằng có thu mua mấy nhà đài?"

Trang web của Cận An cập nhật, đưa ra thông tin làm sáng tỏ, fan hâm mộ hiển nhiên liền tin tưởng, dù sao trước kia Cận An cũng chưa từng đáp ứng lời mời dự tiệc đầu năm nào, bọn họ cũng đã quen rồi. Nhưng mà không đợi họ lắng xuống, phía đài truyền hình lại bắt đầu gây gổ, nói gì mà Cận An đã sớm đáp ứng đài truyền hình của họ, cũng vì sự trách móc của mấy người đó, Cận An không bằng lòng, lời trong lời ngoài đều nói Cận An lên giá...

Fan hâm mộ của Cận An không quan tâm, họ đều biết Cận An là hạng người gì, nói xấu trần trụi như thế nếu họ tin thì đúng là vũ nhục IQ của họ, vì thế máy điện thoại trang web đài truyền hình sụp đổ, hầu như đều là thư nhắn lại từ fan hâm mộ của Cận An.

Người phụ trách đài truyền hình cũng không biết làm sao, họ đã nói rõ bát nước bẩn hắt đi sẽ không có chút hiệu quả nào, vậy nhưng ông chủ không nghe, bọn họ còn có thể có cách nào khác, chỉ biết làm theo. Bọn họ đoán hẳn sớm ngày mai thôi sẽ nhận được tin báo từ luật sư của Phi Dương? Ai, gặp phải ông chủ như thế, ngay cả tâm tư đi ăn máng khác họ cũng có...

***

Lúc này, Cận An, Giản Ưu và Terry đang ngồi ở nhà xem ti vi. Điện thoại vang lên, Terry đứng lên nghe: "Alo, đây là Terry, xin hỏi tìm ai?"

"Terry, bác Lâm đây, bố cháu đâu?" Lâm Trường Ca nghe giọng dễ thương của Terry, tâm tình thoáng chốc đã khá hơn.

Terry ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Cận An, sau đó vui trong ngực Cận An, ghé vào tai nghe, muốn nghe một chút.

"An Lâm, em đây."

"Ansel, phía đài truyền hình không cần để ý, fan hâm mộ của cậu đều rất đáng yêu, thấy họ mắng chửi đài truyền hình, tôi cũng thở dễ hơn nhiều." Lâm Trường Ca cũng không ngờ tới sẽ biến thành thế này, chỉ có thể nói Trường Hằng ra chiêu hồ đồ, đến khi hậu trường của đài truyền hình là công ty giải trí Trường Hằng lộ ra, chắc chắn fan hâm mộ của Cận An càng đáng yêu hơn, để lại lời nhắn trên trang web của công ty giải trí Trường Hằng.

Cận An cười, "Đúng vậy, họ rất tốt."

"Thế cậu từng nghĩ đến việc tặng quà năm mới cho họ chưa?" Lâm Trường Ca hỏi, đây cũng là mục đích anh ta gọi điện tới. Thật ra thì cũng là phát hiện trên trang web, sau khi những fan hâm mộ châm chọc khiêu khích đài truyền hình, tin nhắn dường như cũng đổi mục tiêu, họ nói, nếu Cận An xuất hiện trong bữa tiệc cũng tốt, năm mới họ cũng muốn gặp thần tượng mà, tin tức như thế sẽ càng được fan hâm mộ ủng hộ, cho nên Lâm Trường Ca mới gọi cú điện thoại này.

Cận An ngẩn người, sau khi nghe tin nhắn của fan từ Lâm Trường Ca, trong lòng anh ấm áp, bây giờ chưa đến sáu giờ, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc tám giờ, còn hai tiếng nữa. Anh nói với Lâm Trường Ca: "Anh Lâm, anh hãy gửi tin lên trang web, sáu giờ ba mươi em sẽ giao lưu với mọi người trên Wein, mặt khác cũng sẽ tiến hành rút giải, tặng món quà kỷ niệm "Mười năm" kỳ thứ ba."

Lâm Trường Ca cười nói: "Không thành vấn đề, vừa qua Wein đổi mới, có phỏng vấn Wein, giao lưu không khoảng cách. Hơn nữa có thể lập tức đặt ra, nửa tiếng chuẩn bị là đủ. Nếu cậu bằng lòng, nó còn có một chức năng khác là sử dụng video, hay để tới cuối cùng cậu hát tặng họ một bài?"

"Cái này không thành vấn đề, anh Lâm anh sắp xếp là được." Trước đó đã nói, trong lòng Cận An tự hỏi fan hâm mộ có ý nghĩa thế nào với anh, nhất là trong một năm hoàn toàn không có tin tức, nhưng họ vẫn ủng hộ anh. Cận An không phải không cảm động, anh nghĩ, về sau, hoạt động thế này có thể tiến hành nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.