Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần

Chương 25: Mousse Dâu Tây



Mousse Dâu Tây ngọt dính người, Trang Uẩn ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa. Kỳ thật giữa trưa anh ăn rất no, hiện tại mới qua hai ba tiếng, sao có thể đói nhanh như vậy.

Ngược lại trông Tùy Phong ăn rất ngon lành, dáng vẻ đầy hưởng thụ. Cắn một ngụm bánh gatô, ánh mắt của hắn sẽ bất giác nheo lại, ngừng một lát, mới ăn miếng thứ hai, tựa hồ vẫn còn dư vị. Lúc bơ dính vào khóe môi, đầu lưỡi của hắn sẽ rất nhuần nhuyễn duỗi ra nhẹ nhàng liếm một cái.

Ánh mắt Trang Uẩn bất giác theo sát Tùy Phong, động tác ăn bánh gatô lặp lại mấy lần, hơn nữa khuôn mặt còn ửng hồng, ừm, nhất định là do nhiệt độ không khí hôm nay cao hơn bình thường.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Trang Uẩn, động tác ăn bánh gatô của Tùy Phong dừng lại, chậm rãi buông cái nĩa trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên.

Phong: Hôm nay bánh gatô vẫn rất ngon.

“Ừm.....” Trang Uẩn ngẩn người đáp.

Tùy Phong cũng sững sờ, sau khi nhìn thấy phản ứng của Trang Uẩn.

Phong: Anh không thích Mousse Dâu Tây?

Trang Uẩn cảm thấy nếu như mình nói không thích liền có chút phụ tâm ý của Tùy Phong, thế là anh cân nhắc một chút, “Cũng được, khẩu vị không thích lắm.”

Tùy Phong nhìn chằm chằm vào bánh gatô hồi lâu.

Phong: Đây là bánh gatô được hoan nghênh nhất trong tiệm. Bên ngoài là lớp dâu tây tươi mát, bên trong là sô cô la trắng nồng đậm, bơ cũng không dính, cảm giác từng lớp chồng lên, hương vị rất đáng khen ngợi, anh ăn thử lần nữa sẽ thích mà.

Tùy Phong còn sợ Trang Uẩn không tin, bản thân ăn trước một ngụm, nhìn vẻ mặt Tùy Phong, còn thiếu chút nữa đã viết lên mấy chữ hương vị thật ngon.

“Cậu thích ăn bánh gatô?” Trang Uẩn nhịn không được hỏi.

Tùy Phong khẽ giật mình, qua một hồi lâu mới đánh chữ, có điều điện thoại cầm trong tay, một hồi lâu vẫn không gửi tin nhắn tới, Trang Uẩn nghĩ thầm, vấn đề này khó trả lời đến vậy sao.

Phong: Cũng không thích như vậy.

Phong: Chỉ là cảm thấy lớn như vậy mà ăn không hết thì thật sự rất lãng phí, hơn nữa còn là do chủ quán đặc biệt giới thiệu.

Phong: Cảm giác mà em nói lúc trước là do chủ quán giới thiệu, không phải em ăn ra!

“.....” Trang Uẩn cảm thấy lời giải thích này thật sự tràn ngập chỗ hở, có điều nếu Tùy Phong không muốn mình biết hắn thích ăn bánh gatô đến thế, vậy thì mình cứ xem như không biết gì cả thì tốt hơn.

Tùy Phong nhìn Trang Uẩn, Trang Uẩn cũng nhìn Tùy Phong. Qua một hồi lâu, Trang Uẩn mới mở miệng, “Cậu ăn đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Phong: Anh không ăn sao?

“Tôi ăn no rồi.”

Tùy Phong nghe vậy liền nhíu mày.

Phong: Anh không thích ăn vị này sao, vậy anh nói em biết anh muốn ăn vị nào, em đi mua lại cho anh.

“..... Không cần, một cái bánh lớn như vậy còn không biết phải ăn tới lúc nào nữa.”

Phong: Anh không thích thì cứ để em giải quyết, anh chỉ cần ăn thứ anh thích là được, không được để đói bụng.

Phong: (cắn khăn tay)

“..... Kỳ thật, tôi không đói. Là do rảnh đến nhàm chán nên mới cố ý nói như vậy.”

Tùy Phong sững sờ một hồi lâu, liền đột nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn Trang Uẩn càng trở nên ôn nhu như nước, tê dại đến mức khiến Trang Uẩn run lên một cái.

Phong: Anh muốn gặp em thì có thể nói thẳng mà (lăn qua lăn lại)

Phong: Không có gì phải ngại (che mặt)

Trang Uẩn phát hiện gần đây nói chuyện phiếm, Tùy Phong càng ngày càng thích dùng vẻ mặt bán manh, luôn cảm thấy hình tượng sụp đổ.

Khiến anh dù làm cách nào cũng không đem hình tượng chú báo nhỏ che mặt chạy cùng Tùy Phong đẹp trai bay lên kết hợp chung một chỗ!

Trang Uẩn quýnh quýnh, “Kỳ thật..... Tôi muốn nhìn thấy cậu bị đám nữ sinh kia đuổi theo một lần nữa, có điều không nghĩ tới lúc nãy cậu lại không chạy.”

Tùy Phong trầm mặc.

Phong: Thật ra nếu như là anh đuổi theo em, em nhất định sẽ cùng anh chạy = ̄ω ̄=

Này này, cái biểu cảm cậu gửi cùng cái vẻ mặt nghiêm túc của cậu không hợp, tại sao cậu có thể dùng cái vẻ mặt dù ở bất cứ tình huống nào cũng trầm ổn được để dùng văn tự bán manh chứ!

Phong: Nếu như học trưởng muốn thấy em chạy thì cũng có thể. Cuối tháng này không phải có đại hội thể dục thể thao hay sao, nếu như đến lúc đó học trưởng anh cổ vũ em, em nhất định sẽ tham gia.

Trong đầu Trang Uẩn xuất hiện cảnh Tùy Phong rầm rộ đi tham gia đại hội thể dục thể thao, không hiểu sao lại có chút lo lắng thay cho học viện thể dục, tràng diện có thể cố gắng không?

Trang Uẩn chỉ nghe nói thời điểm học viện nghệ thuật cùng học viện thể thao tham gia đại hội thể dục thể thao được cử hành vào hai năm trước, từng xảy ra chuyện không thể khống chế việc so sánh mặt, bởi vì lúc đó có hai vị hot boy, một là ở học viện nghệ thuật, một là ở học viện thể thao. Nhìn phân loại hai ngành cũng biết hai vị hot boy này hoàn toàn không phải cùng một hình tượng nam thần.

Hot boy của học viện nghệ thuật, Trang Uẩn đã từng thấy qua, lúc anh còn ở hội học sinh, còn là phó bộ trưởng, khi ấy chủ tịch hội học sinh thường mang theo mấy bộ trưởng, phó bộ trưởng cùng ăn cơm với vị hot boy tên Tịch Gia Trí này, theo như trong truyền thuyết, y chính là một nam thần ôn nhu, nho nhã, khóe miệng luôn treo một nụ cười đúng chuẩn, vào thời điểm thích hợp sẽ xuất hiện. Đối xử với mọi người luôn biết phép tắc nên không có cách nào bắt bẻ, nhưng Trang Uẩn lại cảm thấy không hề dễ chịu.

Tịch Gia Trí là người phát thanh ở trạm radio, vào lúc 6 giờ chiều mỗi ngày, luôn có thể nghe thấy giọng nói ôn nhu đầy truyền cảm của y, Trang Uẩn từng đi trên đường, lúc nhìn thấy nữ sinh nghe được giọng của Tịch Gia Trí hoặc là kích động hoặc là thiếu nữ đầy mơ mộng, khi đó anh luôn cảm thấy có chút không đáng, nhưng hôm nay nghĩ lại, mình dựa vào cái gì để bắt Tịch Gia Trí phải đối xử đầy chân tình với tất cả mọi người chứ?

Giống như hành vi thô bạo của Tùy Phong hôm nay vẫn không thể ép buộc tất cả ong bướm bay hết, càng đừng nói tới một vị hot boy đầy ôn nhu đã từng học trong trường.

Có điều Trang Uẩn vẫn thích tính cách của Tùy Phong hơn một chút, quả thật mặc dù có đôi khi nhìn không vừa mắt, nhưng thời điểm cần chân thực liền có chân thực, thời điểm nên quan tâm cũng rất quan tâm.

“Được.” Trang Uẩn đáp, có điều anh cảm thấy đến lúc đó anh chắc phải chen qua một đám nữ sinh rồi.

Nửa đường khách tới mấy người, Trang Uẩn đi làm việc, Tùy Phong liền gục xuống bàn gối lên cánh tay của mình nhìn anh bận rộn, rất có loại cám giác yên bình.

Mãi cho đến khi Trang Uẩn tan tầm, bánh Mousse Dâu Tây chỉ còn lại một nửa, Trang Uẩn ăn không nhiều, cho nên anh đặc biệt bội phục sức ăn của Tùy Phong, nếu như không phải anh cực lực ngăn cản, nói không chừng Tùy Phong thật sự sẽ tiếp tục nhét bánh vào trong miệng, thật sự là ăn bánh gatô như không còn muốn sống.

“Ném đi sao?” Trang Uẩn nhìn Tùy Phong đóng gói lại bánh gatô, “Cậu không mang về à? Cậu không được ăn nữa đâu.”

Không sao, chỗ em có tủ lạnh.”

Trang Uẩn gật đầu, “Vậy được rồi.” Anh biết có vài ký túc xá có mua tủ lạnh nhỏ để dùng, không nghĩ tới Tùy Phong bọn họ cũng mua, có điều lần trước, sao không thấy?

Tốt xấu gì cũng không phải lần đầu tiên bị vây xem khi đi chung với Tùy Phong, trái tim Trang Uẩn đã cứng rắn hơn rất nhiều, thời điểm nghiêng đầu muốn nói chuyện với Tùy Phong, lần đầu tiên chú ý tới khác biệt về chiều cao của mình với Tùy Phong.

Trang Uẩn cao 1m75 có khả năng còn cao tiếp, đối với phương diện chiều cao của con trai phương nam, cậu ta tốt xấu gì cũng chạm đến vạch cuối, xem qua đôi chân dài của Tùy Phong, chỉ một bước đã đi hơn mình nửa bước rồi.

Thế là ngay lập tức liền quên mất lời vừa mới nghĩ đến, “Cậu cao bao nhiêu?”

Tùy Phong lộ ra một mặt anh đoán đi.

Không nói thì không nói, tôi cũng có thể biết, bên trong Forum trường học sao lại không có tài liệu cá nhân của Tùy Phong chứ, trở về nhìn một chút liền biết.

Ánh mắt Trang Uẩn ngó qua ngó lại nửa người trên với nửa người dưới của Tùy Phong, anh cảm thấy nửa người trên của hai người không cách nhau lắm, thua chính là ở cặp chân dài.

Trang Uẩn bắt đầu đi được hai bước liền nhìn chằm chằm vào chân của hắn, sau đó ánh mắt bất giác chuyển từ chân sang bộ vị không thể nói nên lời kia..... Nghe nói đàn ông chân dài, chỗ kia cũng rất dài..... CMN, anh suy nghĩ lung tung gì vậy.

Nhìn Trang Uẩn hốt hoảng quay đi, Tùy Phong một mặt chưa kịp phản ứng, hắn còn chưa biết nửa thân dưới của mình đã cống hiến cho hắn được bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.