Nam Thần Nhà Tôi

Chương 10: Khuy cài tay áo



Sau khi Dương Yến đến ngân hàng rút tiền xong thì bắt một chiếc taxi, hai mươi phút sau đến bệnh viện.

Vừa vào phòng bệnh liền thấy chân mẹ Dương bị bó thạch cao đang nằm trên giường bệnh, em gái vừa mới hai mươi tuổi Quách Nhược Linh đang làm ổ trên ghế chơi điện tử, vừa chơi vừa hô to gọi nhỏ.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì thế?” Dương Yến xách hoa quả vào rồi đặt lên bàn, sắc mặt khó coi nhìn mẹ Dương: “Đang yên đang lành sao tự nhiên mẹ lại bị ngã?”

Mẹ Dương có hơi sợ Dương Yến, úp úp mở mở: “Mẹ dọn dẹp vệ sinh không cẩn thận nên ngã, không phải chuyện gì to tát cả.”

“Không phải dọn dẹp vệ sinh mà ngã đâu!” Quách Nhược Linh ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Trong giờ làm mẹ giúp người ta lau cửa sổ không cẩn thận bị ngã, lúc đó còn không đứng lên được.”

Dương Yến nhíu mày, trong lòng bực bội: “Mẹ, mẹ trông coi thư viện thôi không được sao? Vì sao lại còn đi thay người ta lau dọn vệ sinh chứ?”

Mẹ Dương cúi đầu không dám nói gì.

Quách Nhược Linh buông điện thoại xuống, nói thầm: “Còn không phải là không chịu ngồi yên sao, mẹ cũng ngốc cơ, ngã ở nhà người ta còn không biết đường bảo người ta bồi thường đi, còn gọi cho tôi, đúng là không có não.”

“Quách Nhược Linh, em im miệng!” Dương Yến nặng nề ném cặp sách lên giường, vẻ mặt tức giận: “Người nằm trên giường bệnh không phải mẹ em sao, em nói mẹ không có não? Không có não sẽ có em sao?”

“Vốn dĩ là vậy!” Quách Nhược Linh không phục nhưng cũng không dám tranh luận với Dương Yến: “Chị, chị chăm sóc mẹ đi, em đi trước. Đúng rồi, phải nộp học phí rồi.”

Dương Yến tức đến phát cười: “Chẳng trách em bảo chị rút nhiều tiền chút, thì ra là phải nộp học phí rồi?”

“Bảo bối, con đưa tiền cho em đi.” Mẹ Dương không nhịn được mở miệng: “Em gái học trường nghệ thuật học phí rất đắt, đợi mẹ kiếm được tiền mẹ sẽ bù cho con.”

Trong lòng Dương Yến sinh ra cảm giác bất lực.

Cô thật hận mẹ Dương, rõ ràng biết nhà rất nghèo không nuôi nổi con cái thế nhưng còn muốn sinh vài đứa, cuối cùng trọng trách lại rơi trên người chị lớn nhất là cô.

Nếu như không phải ban đầu cô thi vào học viện phiên dịch của nước ngoài, mẹ Dương mặt dày mày dạn đi vay mượn khắp nơi cho cô xuất ngoại đi học, thương cô như vậy thì cô thật sự không muốn quan tâm cái nhà này.

Cũng may bản thân cô cũng nỗ lực, ở trong Phương thị thấp kém nhưng vì gia đình này mà ban đầu gả cho Phương Dịch Chung đã bị mẹ chồng xem thường không ít lần.

Dương Yến đè nén cảm xúc trong lòng, lấy một xấp tiền từ trong cặp ra, không cẩn thận làm rơi khuy cài tay áo ra ngoài.

Khuy tay áo rơi xuống đất, Quách Nhược Linh khom người xuống nhặt.

“Chị, cái khuy này rất đắt đấy!” Quách Nhược Linh hay xem tạp chí thời thượng nên biết hãng xa xỉ này, hai mắt phát sáng: “Có phải quan hệ hai người rất tốt không?”

Mặc dù Phương Dịch Chung Chi đi làm ở Phương thị nhưng Quách Nhược Linh biết người đàn ông này keo kiệt thế nào. Dùng tiền lương một năm anh ta cũng không nỡ dùng khuy cài áo tốt như vậy, chắc chắn là chị cô đã ra ngoài tìm người khác rồi.

“Không phải chuyện của em.” Dương Yến giành lại khuy cài áo nhét vào cặp, đưa tiền cho Quách Nhược Linh: “Đây là lần cuối chị cho em tiền học phí, sau này tiền học phí tự mình kiếm, nghe rõ chưa?”

Thấy Quách Nhược Linh không trả lời, giọng Dương Yến càng thêm trầm: “Quách Nhược Linh, nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy rồi.” Quách Nhược Linh bĩu môi, cầm tiền xong vội vàng buộc lại.

Mẹ Dương nhìn cặp sách Dương Yến không nhịn được nói: “Con gái, mẹ thấy con vẫn còn chút tiền, lần trước em trai nói tiền sinh hoạt phí không đủ, con cho em chút tiền đi.”

“Mẹ, đây là tiền khám bệnh của mẹ.” Một nửa tiền lương Dương Yến đã đưa cho mẹ chồng, bây giờ trong tay cũng không còn bao nhiêu. Thấy mẹ Dương còn muốn cô cho em trai tiền, cô sắp tức phát điên rồi: “Nó ở ký túc xá, ăn đã có trường lo, mỗi tháng con đều mua quần áo cho nó, nó còn muốn sinh hoạt phí gì nữa?”

Mẹ Dương lúng túng: “Nó là con trai, thường hay phải ra ngoài đi chơi, ăn uống với bạn bè mà.”

Đếm tiền xong Quách Nhược Linh liền gom gọn lại, nịnh hót: “Chị, em cũng không còn nhỏ nữa rồi. Chị ở Phương thị chắc chắn cũng quen biết không ít quan chức cấp cao, giới thiệu cho em một người đi!”

“Quách Nhược Linh, tốt nhất em nên đi mau.” Dương Yến nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: “Tránh cho lát nữa chị tức lên thì một đồng học phí em cũng đừng mong lấy được.”

Quách Nhược Linh nhún nhún vai, không nói gì.

Nhân lúc Dương Yến nói chuyện với mẹ Dương, Quách Nhược Linh liếc nhìn cặp sách đang mở của Dương Yến, lặng lẽ lấy khuy cài áo ra rồi nhanh chóng chuồn khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.