Mọi người xung quanh thấy Phương Tinh Nghị đã kiên trì được 260 giây, thậm chí còn hưng phấn hơn cả khi chơi thể thao, Phương Tinh Nghị nhìn rất thoải mái, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Dương Yến bên kia.
400…410…419…
Sau 420 giây, Phương Tinh Nghị còn chưa rơi xuống, những người xung quanh đều nói thật là lợi hại Phương Tinh Nghị liếc nhìn đồng hồ bấm giờ, sau đó thả tay ra.
Dương Yến vội vàng đi qua, kéo tay của anh xem, lòng bàn tay đỏ lên: “Không sao chứ?”
“Không sao, rất thoải mái.”
Ông chủ đưa con cá lớn đằng sau gian hàng cho Phương Tinh Nghị, khen ngợi nói: “Chàng trai rất giỏi! Tôi đã mở gian hàng này rất nhiều năm, ngoài cặp vợ chồng bốn năm trước, cậu là người thứ hai kiên trì được.”
Phương Tinh Nghị nhận lấy con cá voi khổng lồ, khẽ mỉm cười: “Bà xã tôi thích, nên tôi mới thử một chút.”
Tai của Dương Yến có chút nóng.
Con cá voi xanh này thật sự dài gần ba mét, rất to, Phương Tinh Nghị sợ con cá này sẽ đè vào Dương Yến, liền nhấc lên vai, một tay dắt cô, đi đâu cũng là cảnh đẹp, thu hút ánh nhìn của những người khác.
“Bà xã, còn muốn chơi gì nữa không?”
“Không, chúng ta về thôi.”
Nói là tổ chức sinh nhật cho Phương Tinh Nghị, nhưng ở trong công viên trò chơi hình như đều là Dương Yến chơi, Dương Yến cũng rất ngại, lái xe đưa Phương Tinh Nghị về nhà mẹ Dương, con cá voi lớn lấp đầy ghế sau của xe.
Giờ này mẹ Dương đang chuẩn bị đi ngủ, mở cửa thấy Dương Yến vẫn còn sững sờ: “Sao lại đến đây?” Quay lại thấy Phương Tinh Nghị đằng sau cô, dáng vẻ hơn người, càng sững sờ.
“Hôm nay anh ấy tổ chức sinh nhật, con đưa anh ấy đến đây ăn mỳ trường thọ.” Dương Yến nói, lại giới thiệu với Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, đây là mẹ tôi.”
Phương Tinh Nghị lễ phép cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Mẹ, làm phiền mẹ rồi.”
Dương Yến ngây người.
Sau khi mẹ Dương ngây người một lúc, còn “à” một tiếng, mở cửa để Dương Yến và Phương Tinh Nghị đi vào, khẽ nói với cô: “Con rể này đẹp trai hơn Dịch Chung, mẹ rất thích.”
“Đây là ông chủ của con, mẹ đừng có gọi linh tinh.”
“Vậy tại sao cậu ấy lại gọi mẹ là “mẹ”?”
Dương Yến không thể nói: “Anh ấy uống say rồi, hơi ngốc.” Mà nói thì mẹ Dương cũng không tin, bỏ qua vấn đề này, đẩy mẹ Dương vào bếp: “Mẹ làm mỳ trường thọ là ngon nhất, con đến giúp mẹ.”
Phương Tinh Nghị quy củ ngồi ở phòng khách.
Điện thoại trong túi quần vang lên hai tiếng, có người gọi video, anh nghĩ một lúc, nhận điện thoại, một giây sau một chàng trai với mái tóc đuôi ngựa xuất hiện trước ống kính.
“Anh hai, sinh nhật vui vẻ.” Lục Văn Thù cười “haha” nói, liếc nhìn hoàn cảnh Phương Tinh Nghị đang ở, nhướng mày nói: “Anh hai, anh đang ở đâu vậy, căn nhà thật cũ kĩ.”
Phương Tinh Nghị khẽ mỉm cười: “Nhà mẹ anh.”
“Phù, anh hai mẹ anh là ai?” Lục Văn Thù bị dọa không nhẹ.
Hơn nữa biểu hiện này của Phương Tinh Nghị anh ta nhìn có chút không thích hợp, trông có vẻ bị bắt nạt, không giống Phương Tinh Nghị, anh ta vội vàng gọi Yên Cảnh Niên qua.
“Lão tam, cậu xem anh hai có phải có gì đó không đúng?”
Yên Cảnh Niên di chuyển camera qua chỗ mình, nhìn chằm chằm vào Phương Tinh Nghị bên kia video, hỏi: “Anh hai, tối nay anh uống rượu phải không?”
“Uống một chút rượu bran-đi.”
“Rượu bran-đi có nồng độ cồn rất cao, anh hai như vậy cũng đúng.” Yên Cảnh Niên và Lục Văn Thù nói, cũng quan tâm nơi mà Phương Tinh Nghị đang ở: “Anh hai, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
“Không phải đã nói là nhà mẹ anh sao?” Phương Tinh Nghị cau mày, trông có vẻ không vui, tính khí vẫn còn rất tốt: “Mẹ và bà xã đang làm mỳ trường thọ cho anh.”
Lục Văn Thù nhanh miệng nói: “Anh hai, anh đọc thân vạn năm, ở đâu có…”
Anh ta vẫn chưa nói xong đã bị Yên Cảnh Niên đánh cho một cái.
Yên Cảnh Niên không cho Lục Văn Thù xuất hiện trước camera, cười với Phương Tinh Nghị nói: “Em thường thấy anh nói chị dâu rất bận, còn có thể sắp xếp thời gian đón sinh nhật với anh, thật có lòng nha. Em có thể chào hỏi chị dâu không?”
Câu nói này khiến Phương Tinh Nghị rất vui, kêu cậu ta đợi một chút, cầm điện thoại đi vào phòng bếp.
“Bà xã.”
“Gì, gì thế?” Dương Yến đột nhiên bị giật mình, nếu chỉ có hai người, anh gọi như thế còn được, nhưng mẹ Dương cũng đang ở đây, cô nghe vậy cảm thấy có chút chột dạ.
Phương Tinh Nghị đưa điện thoại di động cho cô: “Em trai tôi muốn chào em.”
Em trai?
Dương Yến vẫn đang nghĩ là người em nào của Phương Tinh Nghị, bất ngờ xuất hiện trong video, bên kia video là một cành trai trẻ mặc áo khoác trắng, hiền lãnh nhã nhặn.
Yên Cảnh Niên quan sát Dương Yến, chào hỏi: “Xin chào, tôi là Yên Cảnh Niên.”
Dương Yến gật đầu, giải thích: “Cái kia, tổng giám đốc Phương uống rượu không nên uống, nên….”
“Tôi biết.” Yên Cảnh Niên khẽ cười, không có bất cứ sự thù địch nào với cô: “Vậy nên tôi phải cảm ơn cô, đã chăm sóc anh hai, còn đón sinh nhật cùng anh ấy.”
“Anh đừng khách sáo.” Thái độ người đàn ông kia quá tốt, khiến Dương Yến cảm thấy rất thoải mái.
Nói không được mây câu, Yên Cảnh Niên cup điện thoại.
Khi Lục Văn Thù từ tấm thảm đứng dậy, thấy Yên Cảnh Niên thu lại điện thoại, hét lên: “Dựa vào cái gì chứ, cứ như vậy mà cup điện thoại sao? Tôi còn chưa nói được với anh hai mấy câu!”
Lại hỏi: “Người phụ nữ vừa nói chuyện là ai, anh hai thật sự đang tìm bạn gái?”
“Người phụ nữ bên cạnh anh hai.” Yên Cảnh Niên nói: “Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy không tồi, là một người tốt.”
“Nếu như anh không cup điện thoại sớm như thế, tôi cũng có thể nhìn một chút.”
“Thứ sáu tuần sau về nước rồi, đến lúc đó nhìn người thật không phải tốt hơn sao?” Yên Cảnh Niên ném điện thoại cho cậu ta, quay người đi ra ngoài: “Nhanh chóng làm xong những việc của cậu đi, tôi không thể giúp cậu.”
“Đừng như vậy mà, chúng ta là anh em ruột.” Lục Văn Thù cười hì hì, chần chừ đi qua ôm lấy vai anh ta: “Vừa về nước liền có thể chơi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi, ở lại NewYork thêm hai năm nữa, tôi sẽ nghỉ hưu dường già.”
“Đánh cược không?”
“Được, lần này cá cái gì!”
- ---
Rất nhanh một bát mỳ trường thọ nóng hổi ra lò.
Dương Yến tìm một một cây nến nhỏ cắm lên trên, để Phương Tinh Nghị ước nguyện.
Nếu như là Phương Tinh Nghị lúc bình thường, cái trò ấu trĩ như này chắc chắn anh nhìn đến ánh mắt thứ hai, bây giờ Phương Tinh Nghị không giống, nhắm mắt ước nguyện sau đo thổi nến.
Phương Tinh Nghị ăn hết sạch bát mỳ, khen ngợi nói: “Mẹ nấu ăn thật ngon, đây là bát mỳ trường thọ ngon nhất con từng ăn, không ai có thể đạt được.”
Mẹ Dương được khen cười không ngậm được miệng: “Sau này muốn ăn thì cứ đến đây, ta làm cho con ăn!”
Dương Yến chỉ có thể mỉm cười.
Đương nhiên không thể có lần thứ hai!
Lúc Dương Yến lái xe đưa Phương Tinh Nghị về khu biệt thự của anh ta, đã hơn 11h đêm rồi.
Phương Tinh Nghị chần chừ không ra khỏi xe, lại hỏi Dương Yến: “Bà xã, em thật sự không ở lại đây sao?”
“Trước đó chúng ta đã nói rồi, ai ở nhà người đó, ngoan, về nhà đi.” Dương Yến bây giờ đang phải đối phó với Phương Tinh Nghị, thậm chí còn muốn sao được vậy: “Tắm xong thì đi ngủ luôn.”
Phương Tinh Nghị mở dây an toàn, mở cửa xe, lúc muốn xuống xe, lại đột nhiên quay người lại, đến gần Dương Yến và hôn lên môi cô, Dương Yến bị bất ngờ.
“Bà xã, trên đường lái xe cẩn thận một chút.”
Giọng nói trầm thấp dường như vẫn còn ở bên tai, nhưng Phương Tinh Nghị đã xuống xe, chỉ đứng ở đó, Dương Yến hồi phục lại thần trí vội vàng lái xe rời đi, người đàn ông lúc này mới đi vào thang máy để đi lên nhà.
Trên đường về nhà, Dương Yến lấy tay vuốt ve môi mình, trái tim đập thình thịch.