Nam Thần Nhà Tôi

Chương 127: Anh nói hối hận, em tin không



Từ trước đến giờ chưa có ai tin tưởng cô, ngoại trừ Phương Tinh Nghị thì ông Phương là người thứ hai.

Dương Yến cũng không do dự nữa, trịnh trọng gật đầu, ánh mắt kiên định không gì sánh bằng: "Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình, đưa Phương thị vượt qua cửa ải khó khăn này."

ông Phương rất vừa ý, gọi Cao Mỹ Hi đem thư bổ nhiệm qua ký tên mình lên mặt trên, sau khi xem sơ qua văn kiện này liền đặt vào ngăn hồ sơ điện tử thông báo cho toàn Phương thị.

Có chữ ký của chủ tịch trong thư bổ nhiệm của Dương Yến, không ai dám không phục.

Liên quan đến chức "Tổng giám đốc tạm thời" này, mọi người ầm ỉ trong phòng hội nghị gần ba tiếng đồng hồ. Lần này cuối cùng cũng kết thúc, các cổ đông, các cấp cao lần lượt rời khỏi. Sức khỏe của ông Phương cảm thấy không thoải mái, cũng đã rời đi.

Dương Yến đích thân đưa các cổ đông ra về, lúc quay lại gặp phải Phương Dịch Chung đang muốn đi xuống, cô cũng không ra khỏi thang máy, chờ sau khi Phương Dịch Chung bước vào, bấm thang máy xuống tầng tiếp theo.

Thang máy di chuyển chậm, phát ra tiếng kêu hu hu.

Dương Yến đứng bên kia không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi: "Trong cuộc họp sao lại nói giúp tôi?"

Trước khi Phương Dịch Chung đến, cô phát hiện anh ấy hốc hác hơn so với lần trước cô thấy ở bệnh viện, cũng không còn phong độ như trước kia. Hơn nữa những hành động hôm nay khiến cô cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác.

"Anh không nói giúp cho em, anh đều nói sự thật, người sai là anh." Phương Dịch Chung nói.

Anh ấy cúi đầu như miễn cưỡng không để bản thân nhìn gì đó, kết quả ánh mắt vẫn rơi vào người Dương Yến. Anh ấy nhìn cô thâm tình, trong mắt có sự phức tạp, áy náy, nhiều hơn chính là hối hận.

Dương Yến vuốt môi.

Chờ thang máy xuống lầu tiếp theo, cuối cùng cô cũng xoay người đối diện Phương Dịch Chung, chìa tay ra: "Bất luận như thế nào đi nữa, cảm ơn, Phương Dịch Chung, sau này chúng ta hai người hai con đường rồi."

Phương Dịch Chung ngập ngừng nắm tay cô, kinh ngạc suy nghĩ hai người kết hôn hơn một năm cũng không phân giường ngủ, nhưng số lần anh ấy nắm tay của cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tay của phụ nữ vừa mềm mại vừa ấm áp, trên người phảng phất hương thơm, anh ấy một khắc có suy nghĩ không muốn buông tay.

Phương Dịch Chung mong ngóng nhìn cô, đôi mắt cô ngập nước, biểu tình mím môi tự nhiên của cô như thiên sơn tuyết liên, hầu kết anh ấy chuyển động: "Dương Yến, anh nói anh hối hận, em tin không?"

Chút thích của cô đối với anh đã sớm theo thời gian trôi đi không còn lại chút gì.

Cửa thang máy mở ra hai bên, cô bước sang bên hai bước nhường đường cho anh ấy.

Phương Dịch Chung thấy tầm mắt cô cúi xuống, động động môi định nói, nhưng cuối cùng chỉ nói "Hẹn gặp lại" rồi rời khỏi thang máy trong sự thất vọng.

Cô gái này là anh đã bõ lỡ, trách ai bây giờ.

Thật trùng hợp, Phương Chính Á và Phương Chính Thành từ thang máy nội bộ cấp cao đi xuống, lúc Phương Chính Á nhìn thấy Dương Yến, sắc mặt trở nên âm trầm tràn đầy tức giận cùng Phương Chính Thành bước ra Phương thị.

Sau khi lên xe, Phương Chính Á không vui nói: "Anh hai có ý gì, không chịu ở bệnh viện cho tốt lại chạy đến phương thị gây thêm phiền phức?"

Phương Chính Thành nói: "Xem ra tai mắt của anh hai ở Phương thị không ít."

"Anh ta có tai mắt ở Phương thị, đến cả bên cạnh chúng ta cũng cài vào vài người!" Phương Chính Á lạnh giọng nói: "Chúng ta là máu mủ ruột thịt với anh ta, cùng một mẹ sinh ra, anh ta không tin chúng ta thì thôi đi, còn Cẩn Hiên, Cẩn Tinh thì sao? Thật tàn nhẫn, giao tập đoàn có giá trị hàng trăm nghìn tỷ cho một đứa con nuôi."

"Còn không phải do cô gây ra sao?" Phương Chính Thành trừng mắt nhìn bà ta, ngữ khí không tốt: "Lúc đầu nếu không phải do cô khăng khăng bỏ vốn đầu tư cho công ty tình nhân của mình, lấy Phương thị ra bảo đảm, cuối cùng công ty không mở được còn nợ hơn ba mươi nghìn tỉ ở nước ngoài, làm danh tiếng của Phương thị ở nước ngoài giảm mạnh, cổ phiếu giảm không ngừng, anh hai không đề phòng chúng ta được sao?"

Sắc mặt Phương Chính Á lúc xanh lúc trắng, sau đó khẽ mỉm cười: "Anh ba cũng không có tư cách nói tôi, tôi cũng không tham lam đến mức lấy cơ mật của Phương thị âm thầm mở công ty để kiếm tiền."

"Khi đó người chịu trách nhiệm với công ty cũng không phải tôi, nhưng người phụ trách giám đốc nghiên cứu dây chuyền sản phẩm không phải là tình nhân của anh à? Sau khi hàng loạt nghiên cứu thành công anh lập tức mang cơ mật bán cho công ty nước ngoài, còn sợ Phương thị vì hàng nhập kém chất lượng mà bị tố cáo, may là lúc đó công ty không kiểm tra sản phẩm, tự mình kiếm hơn ba mươi nghìn tỷ mới không tạo ra thiệt hại gì."

"Được rồi, tự moi móc xẹo cũng không hay ho gì!" Phương Chính Thành phất tay, không tốt lành nói: "Nếu tôi không tự nghĩ cách kiếm tiền, chỉ dựa vào chút hoa hồng của Phương thị thì sợ là sẽ đói chết."

"Quy định của anh hai đặt ra làm chúng ta không được gia nhập vào cấp cao của Phương thị, đem một nửa cổ phần cho đứa con nuôi đó, anh em chúng ta mỗi người mới có hai điểm, ngay cả chút cổ phần cũng không bằng."

Phương Chính Á nói: "Không phải chứ? Anh hai đề phòng chúng ta vậy ư, thà để một giám đốc Dương làm thay chức chủ tịch, cũng không nguyện ý đưa vào tay chúng ta. Tôi sớm biết, có nói chuyện riêng với bọn họ cũng không có tác dụng, các vị cổ đông đó đều là anh hai kéo đến, anh hai nói thế nào thì bọn họ làm thế đó."

"Cô nguyện ý để một nha đầu quản lý Phương thị?"

"Không vừa ý thì có thể làm gì? Anh hai đã một mực nâng đỡ cô ta, chúng ta nhiều lời còn chọc anh ấy tức giận."

Ánh mắt Phương Chính Thành dao động, kề bên tai Phương Chính Á thấp giọng nói.

Sau khi nghe xong, Phương Chính Á rất kinh ngạc, bà ta không lập tức bày tỏ thái độ, chỉ nói: "Trong cổ đông có một nửa là người của anh hai, nếu như làm như vậy thì rủi ro quá lớn."

Phương Chính Thành nói: "Lão cáo già phó tổng Lưu sớm đã muốn nuốt chửng Phương thị, chính vì còn kiêng kỵ anh hai, anh em chúng ta hợp tác với ông ta. Ông ta có công ty, chúng ta có cổ phần có tiền, lãi nhân hai, nếu như có rủi ro thì cũng là ông ta gánh vác."

Chẳng lẽ cô muốn một năm rưỡi ngu ngơ nước ngoài, sống những ngày không quyền không tiền? Chúng ta đồng tâm hiệp lực phát triển Phương thị, cuối cùng chẳng lẽ không bằng đứa con trai nuôi của anh hai. Em tư à, cô hãy vì Cẩn Tinh mà suy nghĩ chút đi."

Phương Chính Á cúi đầu, bộ dạng thống khổ.

Vì sự gây trở ngại của Phương Tinh Nghị, con trai của bà ta mãi không được thăng chức, Nếu như lần này kế hoạch thành công, Cẩn Tinh cũng có thể thăng chức không màng trở ngại.

"Được, không chui vào hang cọp làm sao bắt được cọp con." Phương Chính Á rất nhanh đã nghĩ thông, lộ ra nụ cười: "Chúng ta có vì Phương thị mà cống hiến nhiều hơn anh hai cũng không để trong mắt, hơn nữa đứa con nuôi đó hai chân bị liệt, bây giờ ở bệnh viện vẫn chưa tỉnh. Tương lai của Phương Thị còn là một ẩn số, không bằng tự tìm đường lui cho mình."

Phương Chính Thành nói: "Chỉ là chân nó gặp vấn đề, tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn, ngồi xe lăn cũng có thể làm việc, không loại bỏ lúc anh hay đưa nó ra nước ngoài trị liệu, đến đó lại nghĩ cách."

Anh ba, anh đừng có làm loạn." Phương Chính Á trừng mắt ông ta, cảnh cáo nói: "Nói như thế nào thì đó cũng là con nuôi trên danh nghĩa của anh hai, bạn của anh ta làm đầy ở bệnh viện, anh thật sự muốn làm ra chút chuyện mà bị bắt hả, bây giờ chúng ta ngay cả vinh hoa cũng không không giữ được, kế hoạch cũng bị lỡ."

"Bạn của anh ta là ai?"

Phương Chính Á xuy nghĩ một hồi: "Tôi cũng không rõ, hình như là người ở phân bộ Mỹ, bọn họ lo lắng cho Phương Tinh Nghị nhưng lại không muốn nhúng tay vào chuyện của Phương thị."

"Sợ là muốn tham gia, anh hai cũng không cho phép." Phương Chính Thành thở một tiếng, có những lời buộc phải nói: "Đợi chuyện của Phương thị giải quyết xong, tôi cũng phải lấy phần bánh ngon ở Mỹ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.