Nam Thần Nhà Tôi

Chương 130: Ba trăm triệu, cùng bạn trai em chia tay!



Cô vừa làm cái gì vậy, có phải là điên rồi không!

Dáng vẻ của người đàn ông và tình cảm không rõ trong tim khiến Dương Yến vô cùng loạn, tim như là trong lồng ngực lấy ra, cô hoảng loạn đứng dậy, có chút như tháo chạy ra khỏi phòng bệnh.

Khí lạnh bên ngoài phòng bệnh rất nhiều, thổi vào mặt cô, khiến cô thanh tỉnh không ít.

Nằm viện này trừ cửa vào tầng này có mấy vệ sĩ, những nơi khác đều vô cùng trống, cô muốn đi rửa mặt, mưới đến chỗ rẽ, liền nghe thấy tiếng khe khẽ ở bên kia truyền đến.

Bước chân của Dương Yến không dừng lại, nửa người ngó ra, nhìn thấy đứng bên cạnh máy bán nước có hai người, là Tống Tịnh Hòa và Ngự Văn Đình, khoảng cách bọn họ cách rất xa, không khí vô cùng căng thẳng.

Cô ở góc độ này chỉ có thể nhìn nghiêng người của Ngự Văn Đình, lại đem ánh mắt phức tạp của Tống Tịnh Hòa thu hết vào đáy mắt, trong lòng thầm nói: Tống Tịnh Hòa thì ra quen biết với Ngự Văn Đình?

tâm trạng Tống Tịnh Hòa không tốt, không thì ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Dương Yến.

Cô rất cẩn thận nhìn Ngự Văn Đình, hơi thở dọa người của anh, khiến người khác không thể đến gần, dáng vẻ lạnh ngắt của anh bốn năm nay, mỗi lúc đều hiện ra trong đầu cô, xua đi cũng không đi.

Như có gì đó chặn ở cổ họng cô vậy, Tống Tịnh Hòa tốt một chút mới có thể nói chuyệ n: “Em không biết các anh là anh em”.

“Tống tiểu thư không biết cũng không kì lạ”. Ngự Văn Đình ngữ điệu bình tĩnh, lại lạnh thấu xương: “thăng hai không nói với cô, tôi với Tống tiểu thư cũng không hề quen biết”.

Lời của anh khiến Tống Tịnh Hòa cả mặt trắng bệch lại, cô vẫn là không có khống chế được, vặn nắp bình nước ra, ngón tay bị nước canh nóng bỏng làm đỏ lên.

Ngự Văn Đình dường như không nhìn thấy, quay người mặt không biểu cảm.

Tống Tịnh Hòa chậm chạp vài giây, sau khi phản ứng lại, nắm lấy cánh tay của anh ấy, môi run rẩy: “Ngự Văn Đình, anh nói hai câu kia lại lần nữa đi”.

Anh lại nói không quen biết cô!

Sau khi cô hít hơi sâu, bình tĩnh nói: “Anh thái độ tốt hơn chút, chúng ta nói cho rõ, nói----“

“Tôi không muốn quen biết với Tống tiểu thư”. Ngự Văn Đình chen đứt lời của Tống Tịnh Hòa, dường như rất không kiên nhẫn, trực tiếp hất tay cô ra, lực quá lớn, lại thô lỗ.

Tống Tịnh Hòa mang giày cao gót, lúc lùi về sau không đứng vững, cả người ngã trên đất, đau kêu lên hai tiếng, trong lòng của Ngự Văn Đình gợn sóng, nhưng vẫn đoạn tuyệt rời đi.

Đúng lúc cùng Dương Yến bên chỗ rẽ thì đụng mặt nhau.

Trên mặt anh có nét tàn ác, nhìn Dương Yến, sau lưng cô đang lạnh toát lên, cô ngập ngừng giải thích: “Tôi muốn đi rửa mặt, không ngờ hai người ở đó nói chuyện….”

Với lại nội dung còn nhanh chóng như vậy, khiến cô muốn đi cũng không kịp.

Dương yến muốn giải thích cho mình không phải muốn nghe lén bọn họ, Ngự Văn Đình lại đến ánh mắt cũng không nhìn, bước lớn đi qua chỗ cô, còn mang theo luồng gió lạnh đi, Dương Yến nhiều lời rồi.

Thấy Tống Tịnh Hòa còn ngã trên đất, Dương Yến nhanh chóng đi qua, đỡ cô dậy: “Không sao chứ”?

“Tôi không sao”. Tống Tịnh Hòa cười nhạt, phủi bụi trên quần áo, tư thái vô cùng ưu nhã, dường như người vừa mới đa sầu đa cảm không phải là cô.

Dương Yến không có nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác, chỉ là cô đoán được Tống Tịnh Hòa lúc trước có gì đó với Ngự Văn Đình, Tống Tịnh Hòa không nói cô sẽ không nhiều chuyện, đơn giản hỏi vài câu liền đi rửa tay.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Dương Yến gặp được Tưởng Song Kỳ từ xe bảo mẫu đi xuống.

Cô không ngờ Tưởng Song Kỳ muộn như vậy còn đến bệnh viện.

Nhưng mà cô không có hứng thú nói chuyện với tưởng Song Kỳ, việc cô cần xử lí có quá nhiều, vừa mới xuống bậc thang, liền bị Tưởng Song Kỳ đi qua đụng một cái.

“Hồ ly tinh thối, nhìn thấy tôi sao không chào hỏi”? Tưởng Song Kỳ không có ý tốt nói, cảnh giác nhìn Dương Yến: “Muộn như vậy rồi đến bệnh viện làm gì chứ? Muốn ý đồ mưu phản với anh Phương đúng không”?

“Tưởng tiểu thư, nằm bên trong là sếp của tôi, tôi đến thăm là nên mà”. Dương Yến lười nói lí với cô ta, loại bệnh ngu ngốc này trừ kịch bản còn có thể giả vờ vớ vẩn như vậy, quá giỏi rồi.

Tưởng Song Kỳ hừ lạnh đáp: “Đừng cho rằng tôi không biết cô có ý gì với tôi! Tôi nói cho cô biết, lúc anh Phương chưa tỉnh lại, thay anh ấy quản lí Phương thị thật tốt, không thì tôi làm cô mất mặt đó”!

Dương Yến có chút tức giận rồi, vừa muốn cho Tưởng Song Kỳ một ngón giữa, Tưởng Song Kỳ rút ra một tấm chi phiếu, cầm bút máy viết xuống, xé ra, cặp vào hai ngón tay đưa cho Dương Yến, động tác kiêu ngạo vô lễ.

“Ba trăm triệu, cùng với bạn trai cô chia tay”!

“…”Dừng lại vài giây, Dương Yến nhìn cô ta như bị bệnh thần kinh vậy: “Cô có bệnh à”?

“Không đủ đúng không”? Tưởng Song Kỳ cho rằng cô cảm thấy ít, lại viết một tờ đưa qua: “Sáu trăm triệu! Hồ ly tinh thối cô đừng được nước lấn tới, sáu trăm triệu không ít đâu”.

Dương Yến nghe rất khó hiểu.

Cô lúc nào có bạn trai vậy, cô ấy vốn dĩ sao mà biết được?

Tưởng Song Kỳ còn đang tiếp tục nói: “Lúc đầu lúc trên phim thường thấy cô, tôi liền biết con người cô không phải hàng ngon, vốn dĩ thì ra cô là kẻ tham tiền, không ngờ cô không cần mặt như vậy, một chân đạp hai thuyền”!

“….”

“Tôi sẽ không cho cô câu dẫn được anh Phương! Chỉ cần cầm lấy chi phiếu, cùng bạn trai cô chia tay, tôi sẽ không nói với bạn trai cô, gồm mặt xấu này của cô”.

Đợi Tưởng Song Kỳ nói xong, Dương Yến đã cả mặt đen lại, cô hết lời nói: “Tôi nói rồi, tôi không có bất kì quan hệ gì với Phương tổng, tôi lúc nào một chân đạp hai thuyền đây”?

“Còn có, dựa vào sáu trăm triệu của cô thì tôi phải chia tay, cô cho rằng cô là thượng đế sao”? Cô lấy tấm chi phiếu trên tay Tưởng Song Kỳ trực tiếp xé thành mảnh vụn.

Tưởng Song Kỳ nhìn chi phiếu nát vụn dưới đất, lại nhìn Dương Yến, tức đến răng nghiến cầm cập: “Cô dám xé chi phiếu của tôi?! Dương Yến tôi cho cô bậc thang cô không xuống, muốn đối chọi với tôi đúng không”?

“Không phải Tưởng tiểu thư cô muốn xỉ nhục người khác sao”? Dương Yến đáp: “Vậy thì tôi không xuống bậc thang của cô thì sao nào? Với lại tôi thật muốn có bạn trai, tình cảm của chúng tôi cũng không phải cô dùng tiền bạc để đo”.

Tưởng Song Kỳ đạp chân, tức giận trừng Dương yến.

Cô thật sự không hiểu con sói thối đó sao lại thích người phụ nữ đáng ghét như vậy, còn không muốn chia tay!

“Dương Yến, đối đầu với tôi, cô phải suy nghĩ rõ ràng đến hậu quả”. Tưởng Song Kỳ cảnh cáo, bây giờ cô là sếp sói sám, cô phải gánh vác với Mã Tử của mình, không thể để anh ấy chịu chút tổn hại nào.

Thêm nữa, cô không hy vọng Mã Tử của cô, đối với đồ đáng chết là một đôi!

Dương Yến thật sự phục tiểu công chúa mắc bệnh ngu này, cô bây giờ đang là giúp Phương Thị, giúp Phương Tinh Nghị, Tưởng Song Kỳ còn muốn đối phó cô, đầu óc nở hoa rồi à?

Nhìn xuống điện thoại, thấy thời gian không sớm nữa, Dương Yến không muốn cũng cô ta nói nhiều, bước lên trước, ánh mắt ghé sát nhìn Tưởng Song Kỳ, cô ta bị cô nhìn như vậy bị dọa rồi, ngây ngơ đứng đó.

Dương Yến đáp: “Tưởng tiểu thư, lời nói lúc trước, bất kì chữ nào đều không có ý muốn cùng cô đối đầu, thậm chí cô muốn làm gì cô cứ làm, nhưng mà liên lụy đến Phương thị, thì tôi không khách khí đâu”.

“Cô cũng biết, Phương Thị bây giờ người đại diện là tôi, tôi phụ trách tất cả, Tưởng tiểu thư cô một chút với tư cách nếu khiến tình hình Phương thị trở nên xấu đi, tôi sẽ phong sát Tưởng tiểu thư”.

“Cô, cô dám….”

“Tôi đương nhiên dám“! Dương Yến mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Tưởng tiểu thư, cô nếu có chút đầu óc thì nên biết, cái gì nên làm, cái gì không nên làm”.

“Phương thị thật sự có chuyện, cô Tưởng Song Kỳ là người đầu tiên từ trên trời rơi vào trong vũng bùn đấy”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.