“ Vậy thì đó là ai?Anh ba của cô ta Phó Chính Thành sao?” Lục Văn Thù hỏi lại, rồi nói tiếp: “ Em có điều tra được mấy hôm nay Phó Chính Thành và phó Tổng giám đốc Triệu của Tập đoàn Phương Thị thường xuyên ra vào hội sở cùng nhau, chắc chắn hai người đó đang bàn bạc gì rồi.”
Ngự Văn Đình im lặng cau mày, một lúc sau anh mới mở miệng nói: “ Bề ngoài Tập đoàn Phương Thị trông rất ổn định, mấy người đó âm thầm tính toán điều gì chúng ta đều biết, lão nhị cũng rõ.”
“Đúng là bình yên trước cơn bão.” Yên cảnh Niên thở dài: “Ngoại trừ phân phối lợi nhuận ở New York không thống kê, thì chỉ riêng tổng giá trị thị trường của Tập đoàn Phương Thị thôi đã đạt tới mấy trăm ngàn tỷ đồng rồi. Anh hai một mình độc chiếm cổ phiếu của Tập đoàn Phương Thị, nhưng chỉ là con nuôi của ông Phương mà thôi, cho nên tất nhiên, ba anh chị em của ông Phương không phục rồi.”
Lưu Văn Thù nói: “ Giá mà em nói anh hai phải quyết liệt ngay từ đầu thì tốt rồi. chỉ riêng chuyện chú ba và cô út của anh ấy quỵt tiền hay rao bán cơ mật của Tập đoàn Phương Thị thôi cũng đã đủ khiến họ ngồi tù đến chết rồi chứ làm gì có chuyện như hôm nay nữa chứ. “
“ Cứ như cậu nói là được vậy.” Yên Cảnh Niên trừng mắt nhìn anh ta rồi hừ lạnh: “ Không phải anh hai không nghĩ tới mà là không được. Anh ấy không có quan hệ huyết thống với Phó Chính Thành và Phó Chính Á, trên danh nghĩa thì là chú cháu nhưng ông Phương và bọn họ mới là anh chị em ruột, nếu như anh hai thật sự muốn hạ thủ thì cậu nghĩ ông Phương sẽ không để ý sao?”
“ Cho dù lần này anh ấy đã kêu chúng ta về đây giúp đỡ nhưng chắc cũng chỉ là muốn hoàn toàn đá họ ra khỏi Tập đoàn Phương Thị rồi thu hồi lại công ty mà thôi, nhiều nhất là sẽ tìm chỗ cho họ dung thân chứ không có ý định đuổi cùng giết tận đâu.”.
“ Haiz, nhà anh hai đúng là nhiều chuyện rắc rối thật, may mà nhà em chỉ có mình em thôi.” Lục Văn Thù mệt mỏi sờ mũi mình rồi quay sang nhìn Ngự Văn Đình: “ Anh cả, sao anh không nói gì hết vậy?”
Ngự Văn Đình gõ gõ ngón tay lên quần tây của mình: “ Chuyện tôi kêu mấy cậu điều tra đã có kết quả chưa?”
“ Anh kêu bọn em làm nhiều quá ai biết chuyện nào?”
Ngay lập tức, ánh mắt đầy sát khí của Ngự Văn Đình xông tới khiến cả lưng Lục Văn Thù lạnh toát, anh nhanh chóng nói: “ Không có. Em nói cho anh biết em đã tốn cả mớ tiền để mời chuyên gia FBI tới nhưng cũng không tra ra được.”
“Điều này có phải rất kỳ lạ không?” Yên Cảnh Niên nghi ngờ nói: “ Mấy chục năm trước đây, khi ông Phương đem anh hai từ Ireland trở về, tại sao sau đó lại xóa hết các tư liệu đó, ông ấy muốn giấu gì sao?”
“Hơn nữa em lại luôn cảm thấy rằng ông Phương đối xử với anh hai quá tốt. Loại lòng tốt này không phải xuất phát từ tình thân mà giống với một loại cảm giác tội lỗi. Bởi vì cảm thấy tội lỗi, nên mới cho mọi thứ cho anh hai.”
Phân tích của Yên Cảnh Niên rất khách quan, nhưng Lục Văn Thù vẫn có chút không hiểu, anh hỏi: “Ý anh là sao? Không lẽ trước đây ông Phương có tình đầu, hai người vì lý do nào đó mà phải chia tay, rồi không ngờ người tình đầu đó lại có thai, rồi lại vì sinh anh hai khó quá mà chết, sau đó ông Phương biết được chuyện này nên mới cảm thấy tội lỗi với anh hai sao?”
“ Chả trách cậu hay bị phụ nữ gạt như vậy, mẹ nó não cậu đúng là có vấn đề mà!” Yên Cảnh Niên khinh bỉ nói: “ Trước đây tôi có đem máu của anh hai và ông Phương đi thử rồi, hai người đích thực không có quan hệ gì cả.”
“Nếu anh hai thực sự là con của ông Phương, cậu nghĩ ông ấy sẽ rảnh nhận anh hai làm con nuôi sao? lúc đó Tập đoàn Phương Thị phất lên như diều gặp gió, Phó Chính Thành và Phó Chính Á đều phải phụ thuộc vào ông Phương cho nên không dám lên tiếng, lại càng không dám động vào anh hai.”
Lưu Văn Thù gãi gãi đầu rồi than vãn: “ Phức tạp quá đi à, đầu em sắp nổ tung rồi nè.”
“Tiếp tục điều tra.” Ngự Văn Đình lên tiếng, thanh âm vô cùng lạnh lùng: “ Cho dù có phải lật tung đất ở Ireland đi nữa, cũng phải theo manh mối điều tra ra chuyện mà ông Phương đang giấu.”
“ Ừ, tiếp tục điều tra đi.” Yên Cảnh Niên vỗ vai Lục Văn Thù rồi thở dài nói: “ Chúng ta đều có ba mẹ, cho dù có quay lưng với gia đình thì vẫn còn có người nhớ tới, còn anh hai thì không có gì cả.”
“ Đừng thấy bên ngoài anh hai không nói gì nhưng thực ra trong lòng anh ấy rất thất vọng đó. Anh ấy tôn trọng ông Phương và coi ông ấy như cha mình suốt đời, nhưng anh ấy vẫn muốn biết thân thế của chính mình, không bởi vì điều gì hết, chỉ muốn chứng minh rằng mình có mẹ sinh ra, là một người sống thật sự.”
Lục Văn Thù nghe thấy, trong lòng anh lại cảm thấy chua xót.
Anh đương nhiên biết.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh gặp anh hai, nhớ lúc đó anh ấy là người như thế nào, quả thật anh ấy còn khó gần hơn Ngự Văn Đình nữa. Sau này chơi chung với nhau lâu hơn, trên mặt anh ấy cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nhớ vào ngày sinh nhật lần thứ 28 của Phó Tư An, Lục Văn Thù đã nói đùa: “ Anh hai, anh từng tuổi này rồi mà không tính kết hôn sinh con sao? Sau này gia sản bạc tỷ thì sao đây?”
Phương Tinh Nghị chỉ khẽ cười: “ Tôi thậm chí còn không biết mình đến từ đâu nữa. Hôn nhân sẽ chỉ đem lại trở ngại cho người khác thôi. Một ngày nào đó nếu tôi có kết hôn, cũng chỉ là vì một số lợi ích, chứ không có tình yêu.”
Mặc dù Ngự Văn Đình là người lớn tuổi nhất trong số họ, anh ta âm trầm không nói chuyện, nhưng anh ấy vẫn phải dựa vào nhà họ Ngự, khi nào kết hôn không quan trọng, tình cảnh xem ra còn tệ hơn cả Phương Tinh Nghị nữa.
Nhớ về quá khứ khiến Lục Văn Thù còn khó chịu hơn. Anh thở một hơi thật dài rồi nói to: “ Điều tra thôi! Em không tin người như ông Phương lại hành sự mà không có sơ sót gì đâu.”
Yên Cảnh Niên mỉm cười, mi tâm của Ngự Văn Đình lúc này cũng dịu lại hơn rồi, không còn ảm đảm như nãy nữa.
Yên Cảnh Niên nói: “ Em đoán trong bệnh viện có tai mắt của chúng, tin tức cô y tá đó đã uống thuốc tự sát chắc sẽ truyền tới tai chúng trong nay mai thôi, lần này chúng không thành công thì chắc chắn sẽ vẫn còn lần sau.”
“ Nghĩ cách khiến lão nhị tỉnh lại đi.”Ngự Văn Đình nói: “ Tuy Dương Yến rất thông minh, nhưng trên thương trường toàn là lũ cá sấu táp người không nhắm mắt thôi, cô ấy chưa từng được rèn luyện, nên mấy chuyện sau này sẽ khó ứng phó lắm.”
“ Em nghĩ giống anh cả.” Yên Cảnh Niên gật đầu, đồng tình nói: “Đây là cuộc chiến nội bộ của nhà họ Phương, không cần phải kéo cô ấy vào, cô ấy đã ra sức cho Tập đoàn Phương Thị đủ nhiều rồi.”
Lục Văn Thù cười khà khà: “ Em biết sẽ có tình huống phát sinh mà, nên đã cho người đem đồ của anh về hết rồi.”
Khi nghe điều đó, Yên Cảnh Niên đã nện anh ta một cái: “ Giỏi lắm, rất thông minh!”
“Đó là, nếu như không phải vì tuổi tác, thì em chắc chắn...” Lục Văn Thù chợt nghĩ ra gì đó, rồi sau đó khoác tay mình lên vai Yên Cảnh Niên: “ Em chắc chắn sẽ là lão tam, anh là lão tứ.”
Làm lão đại thì tất nhiên là không được rồi, thứ nhất là đánh không lại Ngự Văn Đình, thứ hai là …sợ.
Lục Văn Thù đưa tay sờ sờ cằm của mình rồi trầm ngâm nói: “ Mấy anh không thấy lạ sao, ngoại trừ chúng ta, anh ấy ngay cả Kỳ Kỳ cũng không tin, vậy mà sao lại đem mấy chuyện này giao cho cái cô tên Dương Yến đó chứ?”
“ Mấy anh nói xem…có phải anh hai có ý với cô ấy không?” sau đó lại nói nhỏ lại: “ Vậy anh hai rốt cuộc đã đặt cô Tống ở vị trí nào rồi, còn kết hôn nữa hay không a?”
Sắc mặt Ngự Văn Đình thì vẫn vậy nhưng cằm dưới anh như đã căng cứng lại rồi.
“ Anh hai nghĩ gì cậu không quản nổi đâu.” Yên Cảnh Niên liếc nhìn Ngự Văn Đình một cái rồi thu tầm mắt lại, sau đó hung hăng kéo Lục Văn Thù rời đi: “ Mau về cầm đồ giúp tôi, đang cần gấp.”
“ Em đi mà, anh ba, anh mạnh tay quá đó, có phải đã bí mật sau lưng em tập luyện không hả?”
“Im đi.”
“...”
Yên Cảnh Niên và Lục Văn Thù đã đi xa rồi, nhưng Ngự Văn Đình vẫn đứng yên tại chỗ. Đối diện anh là một máy bán nước. Anh đột nhiên nhớ lại tối hôm đó Tống Tĩnh Hòa có tới đây tìm anh nói chuyện, lúc này tim anh bắt đầu quặn đau.
Chỉ một chút nữa thôi thì anh đã có thể quét sạch cô ra khỏi tâm trí anh rồi, nhưng cô lại xuất hiện như một kẻ tấn công bất ngờ và rồi giáng cho anh một đòn chí mạng nhất.
Lúc đó, sau khi gặp lại sau bốn năm xa cách ở bệnh viện, anh đã hận không bóp được cổ cô.
Ngự Văn Đình cố gắng áp chế cơn lửa giận trong lòng mình xuống rồi đưa tay tìm hộp thuốc lá từ trong túi ra. Khi anh đang định châm thuốc thì mới nhớ ra đây là bệnh viện. Khi anh rút điếu thuốc ra khỏi khóe môi, thì vô tình nhìn thấy những chữ tiếng Anh ở bên ngón tay mình.
Anh cau mày lại đầy nặng nề.
Sau một lúc, Ngự Văn Đình cất hộp thuốc lá đi, rồi quay người lại đi ra phía hành lang, anh sờ lấy chiếc điện thoại rồi gọi đi một cuộc.