Nam Thần Nhà Tôi

Chương 149: Cậu là đứa trẻ đáng thương không ai yêu!



Sau khi đợi Ngự Văn Đình rời đi, trong căn phòng im lặng, Yến Cảnh Niên là người mỉm cười đầu tiên: “Ở bên nhau nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai thấy đại ca thất thố, lần này thì quá rõ rồi.”

“Lần đầu tiên là ở đâu?” Phương Tinh Nghị hỏi.

“Bệnh viện.” Yến Cảnh Niên ung dung trả lời: “Lúc đó, Tống Tịnh Hòa đến bệnh viện gặp bạn, tình cờ gặp đại ca, biểu hiện của đại ca ẩn giấu tốt lắm, nhưng Tống Tịnh Hòa lại bị rối, nên em đoán họ có gì đó.”

“Chuyện anh không nói ở bệnh viện hóa ra là đây à?” Lục Văn Thù cũng hiểu: “Chết tiệt, anh không nói với tôi, làm tôi buồn suốt mấy ngày đấy!”

Yến Cảnh Niên lạnh lùng: “Tại bản thân cậu ngốc thôi. Nhưng lần này cậu khá nhanh đấy, còn biết bè theo tôi.”

“tôi bè cái gì vậy?” Lục Văn Thù có chút đần ra.

Yến Cảnh Niên đỡ trán: “Tôi đã đánh giá quá cao IQ của cậu rồi, lỗi của tôi.”

“Ồ, cậu là nói thân thế của Tống Tịnh Hòa à?” Phải mất một lúc Lục Văn Thù mới phản ứng được: “Chết tiệt, tôi cứ nghĩ anh quan tâm đến Tống Tịnh Hòa, ai biết anh nói cho đại ca nghe.”

Cậu tiếp tục nói: “Chết tiệt, sao mấy người nghiên cứu phức tạp thế, không sợ làm não tổn thương à?”

“tôi nói, đó là do cậu ngu ngốc.” Yến Cảnh Niên tức giận nói: “Không tin hỏi lão nhị thử xem.”

Lục Văn Thù quay sang nhìn Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị phớt lờ đi, bất lực nói: “Trước đây tôi không biết đại ca và Tống Tịnh Hòa có gì đó, nếu biết thì tôi sẽ không hợp tác với Tống Tịnh Hòa.”

“Không, lão nhị, anh làm như này có khi lại tốt.” Yến Cảnh Niên cười thầm: “Như anh thấy, đại ca từ chối phụ nữ cả ngàn lần, chắc là đã chấm Tống Tịnh Hòa rồi.”

“Với hình xăm trên cánh tay đại ca, em chắc chắn anh ta vẫn còn nhớ về Tống Tịnh Hòa, hãy tận dụng cơ hội này xem đại ca có thể kéo dài đến khi nào.”

Phương Tinh Nghị nghĩ, cuối cùng khẽ ậm ừ, đồng ý với kế hoạch của Yến Cảnh Niên.

“Hai cậu nói tôi đùa bỡn phụ nữ, tôi thấy hai cậu thậm chí còn hơn tôi!” Lục Văn Thù khinh bỉ nói: “Đặc biệt là lão nhị anh, dùng tai nạn xe hơi để lừa cô Dương làm trâu ngựa cho anh.”

Ngay khi khuôn mặt anh chìm xuống, tách trà trong tay anh vỡ ngay giây tiếp theo, một ít trà rơi xuống chân anh, làm Yến Cảnh Niên và Lục Văn Thù ngạc nhiên.

Lục Văn Thù lắp bắp: “Chết tiệt! Cốc, cốc thiết kế riêng của tôi giòn vậy sao?”

“Không cần cậu liên lạc với Thiệu tổng nữa, Cảnh Niên sẽ đi!” Phương Tinh Nghị thản nhiên nói, gạt lá trà trên chân xuống: “cậu đến Yến Kinh giúp tôi việc khác.”

“lão nhị, tôi sai rồi——”

Phương Tinh Nghị liếc nhìn anh, giọng anh lạnh lùng: “Im đi, tối nay lên máy bay rời đi.”

Lục Văn Thù rơi lệ đầy mặt.

Đúng là không công bằng mà, tại sao lần đó Yến Cảnh Niên ở bệnh viện làm anh ngộp hai phát mà lão nhị chẳng nói gì, hôm nay cậu chỉ mới nói vậy thôi thì đã bị đá đi làm sai khổ!

Cậu nhận ra, cậu là một đứa trẻ tội nghiệp không ai yêu thương!



Mặc dù hôm đó có chuyện không hay đã xảy ra trong câu lạc bộ, nhưng Phương Tinh Nghị đã đến khiển trách Phương Cẩn Hiên và những người khác, nên Dương Yến cũng yên tâm hơn.

tiểu Hàn Tổng cũng gửi cho cô một email để xin lỗi và hẹn bố mình thay cô.

Dương Yến đã yêu cầu Cao Mỹ Hi soạn thảo hợp đồng, đến cuộc hẹn, Yến Cảnh Niên đã gọi và muốn gặp cô ấy, đến nơi, Dương Yến mới phát hiện có nhiều hơn một người, ngoài Yến Cảnh Niên, còn có Long Đằng Thiệu tổng cũng ở đó.

Sau khi ngồi xuống nói chuyện, Dương Yến mới biết lần này mời Thiệu tổng thảo luận hợp tác là ý của Phương Tinh Nghị, yêu cầu cô bán lại cổ phần ban đầu đã mua cho Hàn Tổng sang cho Thiệu tổng.

Thiệu tổng cũng thuộc lớp người trẻ và đầy triển vọng, về mặt thương nghiệp có thể song hành với Phương Tinh Nghị, nhưng cũng không thể tốt bằng Phương Tinh Nghị, lợi nhuận để cậu ấy làm việc rất cao.

Rõ ràng về con người của Thiệu tổng, trong lúc ký hợp đồng, giữa chừng Dương Yến đi vào phòng vệ sinh gọi cho Phương Tinh Nghị.

“Phương tổng, sao anh lại thay đổi chủ ý của mình?” Dương Yến hỏi: “tiểu Hàn Tổng đã hẹn gặp Hàn Tổng cho tôi, từ góc độ hợp tác, tôi cảm thấy Hàn tổng tốt hơn.”

“Ông ta không để ai vào mắt đâu, kiêu ngạo lắm.” Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: “Ngoại giới bây giờ đều biết cô là tổng giám đốc Phương thị, người ta phá vỡ hợp đồng với cô, người ta không tôn trọng cô, loại đối tác này không cần thiết.”

Anh nói như vậy, nghĩa là vì cô bị bắt nạt, anh mới cắt đứt hợp tác với Hàn tổng, nhận ra điều này, má cô hơi nóng lên, nhịp tim nhanh hơn một chút.

Dương Yến đáp: “Tuy nhiên, Thiệu tổng hám lợi, để cậu ta trở thành cổ đông của Phương thị sẽ chỉ gây bất lợi cho Phương thị thôi.”

“Cậu ta chỉ muốn lấy thêm tiền, cho cậu ta là được.” Phương Tinh Nghị dừng lại, rồi cười thầm:

“Sao thế, Dương tổng nghĩ tôi sẽ chịu thiệt thòi trên tay hắn à?”

Tiếng thở dường như thổi vào tai Dương Yến, khiến tai cô nóng lên.

“Không có, tôi chỉ hỏi thôi, tôi cúp máy trước nhé.” Sau khi nói xong, Dương Yến tắt điện thoại trong vòng một giây, Dương Yến vỗ vỗ nhẹ vào mặt khi thấy hai má mình ửng hồng trong gương.

Dương Yến, mày thật là nhiều chuyện!

Ký hợp đồng xong, Dương Yến cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi tiễn Thiệu tổng đi.

Cô biết Phương Chính Á và Phương Chính Thành đã mua cổ phần ban đầu từ các cổ đông khác, nhưng những ngày này cô không hề nhàn rỗi, cổ phần ban đầu của các cổ đông khác đều nằm trong tay cô.

Theo hướng dẫn của Phương Tinh Nghị, cô bí mật tìm người bán, một số tiền được gửi vào tài khoản Phương thị, số còn lại nằm trong tài khoản ẩn.

Còn lại thì phụ thuộc vào Phương Tinh Nghị.

“Cô Dương.” Yến Cảnh Niên bước về phía Dương Yến với chiếc áo khoác vắt trên tay: “Hôm nay vất vả cho cô rồi, nếu cô Dương rảnh, tôi mời cô ăn trưa.”

Dương Yến mỉm cười: “Anh Yến khách khí quá rồi, nếu không nhờ anh thì tôi không thể nào gặp Thiệu tổng được, tôi nên mời anh ăn thì đúng hơn.”

“Được rồi, vậy tôi không khách khí.”

Hôm nay Dương Yến lái xe đến, chuẩn bị đưa Yến Cảnh Niên đến nhà hàng, đột nhiên cô nhận được một tin nhắn Messenger từ cậu bé.

Rồi cô nhớ ra, chiếc xe đạp leo núi trong cốp xe vẫn chưa được trả lại.

Dương Yến trả lời Messenger, phát hiện đúng lúc cậu bé đang được đào tạo ngoài trời, cô nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi anh Yến, e là hôm nay tôi không thể mời anh đi ăn rồi, tôi phải trả lại đồ cho một người.”

“Lần sau cũng được, không sao đâu.”

Dương Yến không hài lòng, khăng khăng đưa Yến Cảnh Niên trở về nhà của anh, sau đó đến nhà hàng phía tây.

Sau khi đến nhà hàng phương tây, cô tìm một chỗ gần cửa sổ.

Vài phút sau, cánh cửa nhà hàng phương tây mở ra, một dáng người nhỏ bé bước vào, nhìn xung quanh rồi bước nhanh qua sau khi nhìn thấy Dương Yến, tháo khẩu trang trên mặt xuống.

Trường Bình kêu lên: “Chị ơi! Chị đợi lâu chưa?”

“Chỉ hai phút thôi.” Dương Yến cười, đưa thực đơn khi cậu ngồi xuống: “Em đã giúp chị rất nhiều, hôm nay chị mời em ăn trưa, chị hy vọng em không từ chối.”

“Vậy em cảm ơn chị.” Trường Bình cũng không khách khí, kêu vài món theo sở thích của cậu.

Sau khi người phục vụ đi xuống, Dương Yến nói: “Em đã giúp chị hai lần, nhưng chị còn chưa biết tên em, chị rất xin lỗi. Tên chị là Dương Yến, em cũng có thể gọi chị là dì.”

“Chị đẹp như vậy, gọi là chị thì hay hơn.” Trường Bình ngọt ngào, hoàn toàn khiến Dương Yến nở hoa.

Em trai này dễ thương quá đi!

Trong lúc trò chuyện, Dương Yến mới biết anh chàng nhỏ bé này tên là Tống Úc, tên khác là Trường Bình.

“Em còn nhỏ như vậy, mà đã phải tập luyện ngoài trời mỗi tuần vậy sao?” Sau khi nghe chàng trai nhỏ nói, Dương Yến hoàn toàn sốc: “Tuổi của em thì nên ở mẫu giáo chứ?”

Đôi mắt Trường Bình lóe lên sự mất mát, ngay sau đó cậu mỉm cười nói: “Mẹ em nói em thông minh nên không cần đi học mẫu giáo, với lại khóa đào tạo này là được giáo viên thiết kế riêng cho em để rèn luyện thể lực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.